Chương 20: Khoai Tây

Về đến phủ thì trời đã tối rồi.

Thẩm Vân Tri chào hỏi rồi quay trở lại sân của mình, không kìm được sự phấn khích trong lòng.

Mấy người Thẩm gia cũng trở về sân nghỉ ngơi, chỉ có Liễu Tuyết Tình gọi lại Thẩm Mạn Mạn.

"Việc xảy ra hôm nay có ảnh hưởng rất lớn đến ngươi. Sau này khi làm bất cứ điều gì, hãy suy nghĩ kỹ về hậu quả rồi quyết định có nên làm hay không."

"Hoặc hỏi cha mẹ ngươi, hoặc chúng ta."

"Đặc biệt là mẹ ngươi đã bắt đầu tìm nhà chồng tương lai cho ngươi rồi, đừng khiến mẹ ngươi phải lo lắng."

Liễu Tuyết Tình nghiêm túc nói chuyện với Thẩm Mạn Mạn, bà chân thành hy vọng Thẩm Mạn Mạn tránh xa rắc rối, giữ im lặng, sau đó tìm một gia đình tốt để gả vào.

Hôm nay nàng quá mất mặt, thậm chí còn không dám nghĩ ngày mai sẽ lan truyền như thế nào.

Bà không thích nhị phòng, nhưng những năm này bà chưa bao giờ đối xử tệ với họ.

Chi phí ăn mặc không hề thua kém gì các tiểu thư của nhà khác, lại tặng hai cửa hàng cho nhị phòng để họ không cảm thấy khó chịu.

Nhưng cũng có mức độ của nó. Bà không thích cùng nhị phòng giao tiếp, sự thiên vị của lão phu nhân thực sự quá ghê tởm.

Bà luôn có cảm giác như có cục nghẹn ở cổ họng.

Đương nhiên, bà nói vậy cũng là vì danh tiếng của Thẩm Mạn Mạn, nếu danh tiếng bị phá hủy, sau này nàng có rất ít sự lựa chọn.

Nhưng Thẩm Mạn Mạn của ngày hôm nay không phải là bánh bao của ngày xưa.

Nàng ta lạnh lùng nhìn Liễu Tuyết Tình, cảm thấy khuôn mặt trước mặt thật ghê tởm.

Kiếp trước gia cảnh của nàng không tốt, nếu không nàng đã không bỏ học để học nấu ăn.

Sau đó, tang thi bùng phát, nàng vẫn không bằng những kẻ có bối cảnh. Nàng đau khổ giãy dụa mới có được, thì người khác lại dễ dàng lấy được.

Vì vậy, nàng ta có một nỗi ám ảnh biếи ŧɦái về quyền lực và tiền bạc.

Bây giờ nàng xuyên lại đây, vẫn như cũ không có gì.

Tuy nhiên, nàng sẽ từ từ nắm giữ tất cả trong tay.

Người phụ nữ ra vẻ cao cao tại thượng trước mặt này sẽ chứng kiến Thẩm gia từng bước suy tàn.

Cuối cùng chết trong tay nàng.

Cho đến lúc đó, không biết cái đầu cao quý của bà ta còn ngưỡng cao lên được không?

Thẩm Mạn Mạn không nói gì, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Liễu Tuyết Tình.

Điều này khiến Liễu Tuyết Tình cảm thấy có chút sợ hãi.

Thật là tà ác!

Bà không muốn ở lại với Thẩm Mạn Mạn nữa nên quay người bỏ đi.

Thẩm Mạn Mạn nhìn một hồi, vẻ mỉa mai trong mắt càng ngày càng lộ rõ.

Chuyện xảy ra hôm nay có ảnh hưởng rất lớn đến nàng, nếu không tìm cách che dấu xuống thì sau này sẽ có hại cho nàng.

Vì thế nàng phải nghĩ cách.

Mấy ngày trước khi đang nói chuyện bên ngoài, nàng nghe nói phía Tây đã phải hứng chịu hạn hán nghiêm trọng trong nhiều năm, hiện tại dân chúng lầm than, nếu bắt đầu từ khía cạnh này, nàng có thể sẽ khôi phục được danh tiếng của mình.

Trong mắt Thẩm Mạn Mạn hiện lên một tia tức giận, cái tên cẩu tú tài kia, hắn còn viết ra bài thơ, khiến mình bị mất mặt.

Nàng luôn cảm thấy không thể nào đến mức trùng hợp như vậy, hai bài thơ vừa vặn được làm cách đây hai ngày?

Đằng sau việc này không chừng là một âm mưu.

Phải chăng vị tỷ tỷ kia của mình cũng là nhân vật xuyên qua đây?

Đồng tử của nàng đột nhiên co lại. Nếu đúng như vậy thì nàng phải gϊếŧ người tỷ tỷ kia trước.

Thẩm Mạn Mạn hiện tại không muốn quay về nghỉ ngơi, liền vứt bỏ nha hoàn để đi ra ngoài.

Nàng phải điều tra vấn đề này trước!

Thẩm Vân Tri bên này cũng không biết Thẩm Mạn Mạn đã đi ra ngoài, tắm rửa xong liền đuổi nha hoàn đi ra ngoài.

Sau đó nàng cuộn mình trên giường, ý thức đi vào hệ thống.

Lúc này rút thưởng đang vẫy gọi nàng.

Thẩm Vân Tri có chút phấn khích.

Nàng xoa xoa tay, hy vọng vận may của mình sẽ tốt hơn.

"Ký chủ thân yêu, một lần rút thưởng tiêu phí năm tích phân. Ngươi có chắc chắn muốn rút không?"

Hệ thống bên cạnh hỏi.

"Rút, nhất định phải rút!"

Nàng nhìn chữ "khoai tây" đầy háo hức.

"Tốt."

"Ký chủ, mời chuẩn bị."

Khi giọng nói của hệ thống vang lên, bánh xe rút thưởng quay nhanh.

Tốc độ nhanh đến mức thậm chí còn không thể nhìn rõ nội dung.

Thẩm Vân Tri nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa quay, theo cảm giác trong lòng, đúng lúc bấm nút.

Tốc độ của đĩa quay đột ngột giảm xuống.

"Khoai tây, khoai tây!"

Thẩm Vân Tri thậm chí không chớp mắt.

Cuối cùng, kim đồng hồ dừng lại.

"....." Thẩm Vân Tri không nói nên lời, nghẹn ngào vô cùng, vì nàng trúng được một cái túi rác! ! !

Nàng tức giận nhìn chằm chằm vào túi rác đột nhiên xuất hiện trên tay, cảm thấy vô cùng đau lòng cho tích phân của mình.

Rất mệt mỏi, cho dù là một cuộn giấy vệ sinh cũng còn tốt hơn thứ này!

Túi rác này dùng để làm gì? Còn chỉ có một cái!

Đen!

Quá đen!

"Xin chúc mừng ký chủ thân yêu đã rút được một túi rác!"

Lời nói của hệ thống giống như xát muối vào vết thương

Thẩm Vân Tri càng tức giận.

"Ta muốn rút một lần nữa!"

Nàng lấy lại tinh thần chiến đấu.

Lại tiêu phí tích phân bắt đầu rút thưởng.

"Cám ơn đã tham gia."

"Cám ơn đã tham gia."

“Chúc mừng trúng thưởng giấy vệ sinh!!!”

Đôi mắt của Thẩm Vân Tri sáng lên khi cuối cùng nàng cũng có được món tốt.

Có trời mới biết thời xưa đi vệ sinh xấu hổ đến mức nào, đặc biệt là dùng giấy vệ sinh.

May mắn thay, gia đình nàng có chút tiền nên đã chọn một ít vải bình thường để lau mông.

Bây giờ nhìn thấy giấy vệ sinh này, nàng cảm thấy vô cùng thân thiết.

"Tiếp tục rút!"

Nàng tổng cộng có 40 điểm, có thể rút được tám lần, hiện tại nàng chỉ còn có một nửa cơ hội

"Cám ơn đã tham gia."

“Chúc mừng trúng thưởng khoai tây!!!”

Cuối cùng, Thẩm Vân Tri đã có được củ khoai tây mà nàng hằng mong ước!

Nàng cầm củ khoai tây còn dính đất trong lòng bàn tay như thể đang cầm một cục vàng.

Trước kia làm gì có chuyện nàng sẽ quan tâm đến một củ khoai tây.

Nhưng hiện nay, củ khoai tây này có thể sẽ thay đổi cuộc sống của người dân Nam Triều.

[Ha ha ha, ha ha ha!]

[Khoai tây! Khoai tây!]

Bốn người Thẩm gia vừa mới ngủ thì bị đánh thức bởi âm thanh đột ngột này.

Tim đập thình thịch không ngừng!

Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?

Khoai tây lại là gì?

Tại sao nàng lại cao hứng như vậy?

Liên tiếp mấy câu hỏi lần lượt xuất hiện, cơn buồn ngủ của mọi người đều biến mất vì bị giật mình.

Mặc dù bọn họ có thể nghe thấy giọng nói của Tri Tri nhưng mỗi lần nó chỉ hoạt động trong một phạm vi nhất định. Đây là lần đầu tiên bọn họ giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy nó vào ban đêm.

Không biết lý do là gì.

——

"Mẹ, chào buổi sáng!"

Thẩm Vân Tri tâm tình rất tốt, buổi sáng hiếm khi dậy sớm.

"Mẹ, sao quầng thâm dưới mắt người lại nặng thế? Tối qua người ngủ không ngon à?"

Nàng đến gần Liễu Tuyết Tình.

Liễu Tuyết Tình nhìn thủ phạm không hề hay biết gì, khóe miệng giật giật, dùng một cái tát "đẩy" mặt Thẩm Vân Tri sang một bên.

"Ăn sáng đi."

Bà tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Vân Tri, không khỏi ngáp dài.

Với tư cách là một đương gia chủ mẫu, hành vi này không được lễ nghĩa cho lắm. May mắn lúc này không có người ngoài.

"Mẹ, hôm nay con không ăn cơm, con có việc phải làm, có thể sẽ về rất muộn, người đừng đợi con!"

Thẩm Vân Tri làm gì còn tâm tư ăn uống, tâm trí nàng đã sớm chạy xa rồi.

Vì vậy, giữa tiếng cắn nhằn của Liễu Tuyết Tình, nàng dẫn hai nha hoàn rời đi.

Để đảm bảo an toàn, nàng còn mang theo hai người thị vệ đi cùng.

Một nhóm người lao về phía thôn trang ở ngoại thành.

Thái Vân nghi hoặc, tiểu thư hôm nay quá phấn khích, cũng không biết đi thôn trang làm gì.