Chương 18: Nghệ Thuật Điêu Khắc

Vườn Hoa vốn dĩ ồn ào lại trở nên yên tĩnh, mọi người tựa hồ không dám phát ra âm thanh, họ không muốn làm ảnh hưởng đến người đang nghiêm túc điêu khắc.

Thẩm Mạn Mạn ngồi ở dưới sân, nắm chặt vạt áo của mình.

Nàng là một đầu bếp, tự nhiên có kỹ năng sử dụng dao rất tốt. Nàng có thể điêu khắc đồ vật mà không có vấn đề gì.

Nếu là người khác làm như vậy là không thích hợp, sẽ trở thành trò cười.

Thẩm Vân Tri thì khác. Bởi vì mọi người đều đánh giá nàng ta là người không có học thức, không nghề nghiệp. Bây giờ nàng đột nhiên bộc lộ năng lực của mình, mọi người sẽ xem trọng nàng hơn một chút.

Điêu khắc quả thực không tính là thứ gì lợi hại, nhưng nếu là Thẩm Vân Tri chính tay làm ra, thì lại có ý nghĩa khác.

Ít nhất, sau này khi mọi người nghĩ về nàng ấy, thì họ sẽ nghĩ đến khả năng điêu khắc của nàng.

Mọi người đều biểu diễn cầm, kì, thi, họa nhưng Thẩm Vân Tri lại đang tự tay điêu khắc một củ cà rốt, cho nên có người vẫn lén lút cười nhạo nàng. Nhưng đối với Thẩm Vân Tri, chỉ cần ứng phó được cuộc tranh tài lần này là đủ.

Thẩm Vân Tri lúc này không quan tâm người khác nghĩ gì, nàng hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Mọi người chỉ nhìn thấy nàng di chuyển con dao rất nhanh, họ thực sự rất tò mò, muốn xem nàng có thể khắc được cái gì.

Thời gian trôi qua, lão phu nhân bắt đầu mơ hồ cảm thấy buồn ngủ.

Ngay khi bà sắp không thể nhịn được nữa, Thẩm Vân Tri cuối cùng cũng cất con dao đi.

"Tiểu nữ chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."

Thẩm Vân Tri mỉm cười đặt củ cà rốt lên đĩa mà nha hoàn đang cầm.

Mọi người cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo, đều muốn xem nàng đã điêu khắc ra cái gì.

Nhưng củ cà rốt nhỏ đến nỗi dù có duỗi cổ ra cũng không thể nhìn rõ.

"Thẩm Vân Tri có phải là tùy tiện khắc đại cái gì không? Lão phu nhân nhất định là không tiện làm thấp đi mặt mũi nàng."

"Đúng vậy, trong thời gian ngắn như vậy có thể khắc ra được cái gì?"

"Ta cảm thấy Thẩm Vân Tri rất giỏi giả thần giả quỷ, lần này chắc là lại nghĩ ra một ít chiêu trò để thu hút Tề vương."

"Ta cũng nghĩ như ngươi nói."

"....."

Mọi người đều đang chờ xem Thẩm Vân Tri bị chê cười.

Chỉ có mấy người Thẩm gia là có chút lo lắng, mặc dù Tri Tri có chút càn quấy, nhưng nhìn thấy nàng vừa rồi nghiêm túc như vậy khiến họ có chút chờ mong, không muốn nàng bị cười nhạo.

Lúc này củ cà rốt đã được dâng cho lão phu nhân.

Lão phu nhân có chút không kiên nhẫn, bà không cho rằng Thẩm Vân Tri thật sự có thể khắc được cái gì tốt, nhưng vẫn phải cho Thẩm Quân một chút mặt mũi, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn mấy câu khen ngợi.

Bà thản nhiên liếc nhìn.

"!!!"

Lão phu nhân ngay lập tức ngồi thẳng dậy và cầm củ cà rốt vào tay.

Các ma ma xung quanh đều giật mình, định bước tới giúp đỡ nhưng bị bà xua tay.

Lão phu nhân nhìn chăm chú vào củ cà rốt.

Bà rất quen thuộc với nội dung miêu tả trên đó, hình ảnh Bát Tiên đang tổ chức yến thọ.

Trước giờ bà chỉ mới nhìn thấy tranh vẽ, chứ chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh yến thọ được điêu khắc ra.

Củ cà rốt tuy nhỏ nhưng nó hoàn toàn thể hiện đầy đủ bức tranh thọ yến.

Các nhân vật và khung cảnh trên đó thậm chí còn sống động hơn tranh vẽ, khiến người khác yêu thích không buông tay.

Nếu, nếu đây không phải là củ cà rốt thì sao?

Lão phu nhân nhìn củ cà rốt trong tay mình, nhất thời cảm thấy rất tiếc nuối.

Một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo như vậy, chắc chắn ở đẳng cấp đại sư, lại bị lãng phí trên một củ cà rốt.

Nếu là một khối ngọc...

Lão phu nhân cảm thấy rất đáng tiếc, trên mặt vô thức biểu hiện ra.

Mọi người đều chú ý đến phản ứng của bà, thấy vậy nhất thời cho rằng lão phu nhân không vui.

"Ồ, Thẩm nhị tiểu thư đã điêu khắc ra bảo bối gì, mau cho chúng ta xem xem."

"Đúng vậy, ngươi xem lão phu nhân nhìn đến không thể rời mắt khỏi."

Xung quanh có tiếng ồn ào.

Nguyên nhân chính khiến họ nghĩ như vậy là vì Thẩm Vân Tri từ trước tới nay đã náo loạn ra vô số chê cười.

Mới vừa rồi thấy nàng nghiêm túc khiến bọn họ còn có chút chờ mong, thật sự là rất buồn cười!

"Ha ha, Tề Vương điện hạ, nàng sẽ không lại làm ra trò gì để bày tỏ tình cảm với ngài đi?"

“Hôm nay là thọ yến của lão phu nhân, Thẩm Vân Tri hẳn là không quá đáng như thế đi?”

“Người khác thì sẽ không làm gì quá đáng, nhưng Thẩm Vân Tri thì khó nói.”

Những người xung quanh cười lớn khi nghe vậy.

Sắc mặt Tề Vương lúc này âm trầm và tồi tệ, bởi vì Thẩm Vân Tri đã làm loại chuyện này không biết bao nhiêu lần, khiến hắn lần nào cũng xấu hổ và mất mặt.

Lần này là tại thọ yến!

Hắn rất cố gắng để duy trì phong độ của mình, nhưng thật sự là cười không nổi.

Hiện trường ồn ào khiến lão phu nhân tỉnh táo lại, bà sờ củ cà rốt trong tay và khen ngợi từ tận đáy lòng: “Không ngờ Thẩm nhị tiểu thư còn trẻ mà lại có năng lực như vậy. thật sự là hậu sinh khả úy!"

"Trong phủ ta có một khối ngọc, nhưng ta chưa tìm được đại sư điêu khắc nào thích hợp. Không biết Thẩm nhị tiểu thư có thể giúp ta việc này được không?"

Ánh mắt của lão phu nhân đối với Thẩm Vân Tri đã thay đổi.

Ở Nam Triều, những đại sư điêu khắc cực kỳ nổi tiếng, thường được dùng số tiền lớn để mời đến.

Những người xung quanh đang cố cười nhạo Thẩm Vân Tri đều cương cứng khuôn mặt, nhìn củ cà rốt trong tay lão phu nhân với vẻ hoài nghi.

Nếu chỉ là trái lương tâm khen ngợi, lão phu nhân nhất định sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.

Điều đó có nghĩa là Thẩm Vân Tri thực sự có tay nghề?

“Thật vinh dự cho tiểu nữ khi có thể vì lão phu nhân điêu khắc.”

Thẩm Vân Tri mỉm cười đồng ý.

Mặc dù kỹ năng này không cùng đẳng cấp với cầm, kỳ, thi, họa nhưng ít nhất nó chứng tỏ rằng nàng không hoàn toàn vô dụng.

"Được rồi được rồi, Lí ma ma, sau khi thọ yến chấm dứt, ngươi đích thân dẫn Thẩm nhị tiểu thư đến trong sân của ta ngồi một lát."

Lão phu nhân vui vẻ hẳn lên, sau đó đặt cà rốt trở lại trên đĩa, kêu nha hoàn cầm đi vòng quanh.

Cũng để cho mọi người thuận tiện nhìn xem.

Mọi người đã rất tò mò từ lâu, bây giờ nhìn thấy củ cà rốt được mang ra, tất cả đều tò mò nhìn nó.

Tất cả những người lúc đầu không tin tưởng đều mở to mắt sau khi nhìn thấy củ cà rốt.

Làm thế quái nào mà một củ cà rốt nhỏ như vậy lại được chạm khắc thành một bức tranh tinh xảo đến như vậy?

Nàng sử dụng không phải là một con dao điêu khắc chuyên nghiệp, mà chỉ là một con dao găm.

Vẻ mặt của mọi người khi nhìn thấy Thẩm Vân Tri đã thay đổi nhiều. Hóa ra nàng ấy thực sự có năng lực.

Thẩm Mạn Mạn ngồi khá xa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Những người này cũng thật dối trá!

Nếu không phải vì muốn lấy lòng Thẩm Quân, bọn họ làm sao có thể phối hợp như vậy?

Nếu Thẩm Quân không phải là Hộ Bộ Thượng Thư thì đám người này sẽ nhìn Thẩm Vân Tri như một con khỉ làm trò mà thôi.

Một lúc sau, củ cà rốt được đặt trước mặt nàng.

Thẩm Mạn Mạn mỉa mai liếc nhìn, rồi sững người.

Trên mặt nàng đầy vẻ hoài nghi.

Tại sao lại như vậy?

Nàng bị chấn động không nhỏ.

Kiếp trước, trước khi tận thế nổ ra, nàng đã bỏ học từ rất sớm và đi học nấu ăn.

Để chạm khắc những đồ trang trí đó cho đẹp hơn, nàng không biết mình đã luyện tập bao nhiêu ngày đêm và để lại bao nhiêu vết thương.