[Ha, nữ chính của chúng ta đến rồi, còn mang theo nhạc nền đến!]
[Có kịch hay để xem!]
Thẩm Vân Tri ngồi thẳng dậy, lộ ra ánh mắt xem kịch vui.
Thẩm Mạn Mạn vừa bước ra, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Dung mạo thanh lệ, thoát tục, khí chất xuất chúng.
"Cô nương nhà ai đây? Sao ta chưa từng thấy nàng ấy bao giờ?"
"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, không biết là bị ai giấu ở trong nhà."
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Thẩm Mạn Mạn, tò mò thì thầm.
"Ta nghe nói đây là cháu gái của Thẩm đại nhân."
"Đó không phải là đường tỷ của Thẩm Vân Tri sao?"
"Đúng vậy, nàng tựa hồ hiểu biết lễ nghĩa hơn Thẩm Vân Tri, hơn nữa cũng xinh đẹp hơn."
“………..”
"Tiểu nữ Thẩm Mạn Mạn, lần đầu tiên tham dự yến tiệc, có chút lo sợ. Xét về tài năng, Mạn Mạn tuyệt đối không thể so sánh được với tất cả các tiểu thư ở đây, cho nên liền không dùng cầm, kỳ, thi, họa ra để bêu xấu."
Thẩm Mạn Mạn mỉm cười đi vào trung tâm, tuy đây là lần đầu tiên nàng tham dự yến tiệc nhưng nàng cũng không có chút nào sợ hãi.
Công việc trước đây của nàng luôn phải tiếp xúc với khách hàng, kỹ năng giao tiếp của nàng không hề kém.
Sau này tang thi bùng phát, nàng không còn cách nào khác là trở thành một người vô cảm.
Cuối cùng, trở nên lòng dạ cứng như sắt đá.
Bây giờ nàng một lần nữa trở lại thế giới bình thường, cũng bắt đầu lấy lại khả năng hòa nhập xã hội.
Lời nói của nàng khiến mọi người cảm thấy nàng rất khiêm tốn, tiến thoái một cách thích hợp.
Ít nhất cũng không phải là hạng người kiêu ngạo cuồng vọng.
“Vậy ngươi định biểu diễn cái gì?”
Lão phu nhân tỏ ra hứng thú và mỉm cười hỏi.
Lão phu nhân thích những người có năng lực và nhanh nhẹn, bà không coi trọng lắm những tiểu thư yếu yếu đuối đuối.
Thẩm Mạn Mạn vừa lúc hợp mắt của bà.
"Hồi bẩm lão phu nhân, ta dự định làm một bài thơ."
“Chỉ là tiểu nữ tài sơ học thiển, nếu có gì kém, còn mong các vị đừng chê cười.”
Nàng hào phóng nói khiến mọi người có mặt đều mỉm cười đầy thiện ý.
"Không thành vấn đề, ngươi muốn làm gì thì làm."
“Đúng vậy, có thể làm thơ là một chuyện rất giỏi rồi.”
Vài vị phu nhân mỉm cười an ủi.
Ở triều đại này, tài năng rất quan trọng, người đọc sách rất được mọi người kính trọng, vì vậy nam chính mới sẽ lập nên nhân thiết này.
Nghe nói Thẩm Mạn Mạn chuẩn bị làm thơ, mọi người có mặt đều coi trọng nàng.
[Ha ha ha, thể hiện nhanh đi, ta nóng lòng quá!]
[Ta chỉ là không biết sau đó biểu cảm của Thẩm Mạn Mạn sẽ như thế nào?]
Thẩm Vân Tri nhìn Thẩm Mạn Mạn ở giữa sân.
"Tiểu nữ liền bêu xấu."
Thẩm Mạn Mạn cười nhạt, gió nhẹ nhàng vén vạt váy của nàng lên.
Nàng tự tin mở miệng:
”Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi.
Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai."
(Nghĩa là:
Người không thấy, nước sông Hoàng Hà sẽ từ bầu trời đến, đổ ra biển không bao giờ quay trở lại.
Người không thấy, Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc, sáng còn như tơ đen mượt, chiều tối đã trắng như tuyết.
Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướиɠ, đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng.
Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng, ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại.)
Thẩm Mạn Mạn chỉ nhớ được vài câu đầu khi bài thơ “Thương Tiến Tửu” này.
Nhưng thế là đủ rồi.
Mấy câu này cũng đủ để làm con người ở thời đại này chấn động!
Một nụ cười tự tin hiện lên trên môi Thẩm Mạn Mạn, biểu tình nắm chắc thắng lợi.
Tuy nhiên, vườn hoa lúc này lại rất yên tĩnh.
Mọi người đều im lặng.
Nụ cười của nàng ta đông cứng ở khóe miệng.
Sao lại là phản ứng này.
Thế nhưng không có ai ủng hộ?
Tại sao mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp?
Thẩm Mạn Mạn trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ bài thơ của nàng đã xúc phạm tới cái gì?
"Phốc--"
Thẩm Vân Tri cười lớn.
Nàng thực sự không thể nhịn được.
Biểu cảm của Thẩm Mạn Mạn từ tự tin cho đến bối rối thật sự là quá buồn cười.
[Ha ha ha, cười chết ta.]
[Ngươi bối rối đi? Không biết làm sao đi?]
[Cho ngươi đạo văn của người khác, ha ha ha!]
"Cái này... cái này không phải..."
Đám người bắt đầu xì xào, ánh mắt nhìn Thẩm Mạn Mạn dần dần chuyển sang khinh thường.
Cố Cẩm Xuyên lúc này cau mày.
Khi nhìn thấy Thẩm Mạn Mạn, hắn đã nhận ra đây chính là người đã bán công thức thạch cho Như Ý Phường.
Không ai ở kinh thành biết rằng Như Ý Phường là cửa hàng của hắn.
Khi món điểm tâm gọi là thạch ra đời, nó ngay lập tức gây xôn xao dư luận, các quý tộc ở kinh thành đều lần lượt đến mua.
Nữ tử này còn đề xuất ra khái niệm “tiếp thị đói khát”. Quả nhiên, danh tiếng của Như Ý Phường đã được nâng lên một tầm cao hơn, thậm chí có người còn đặt điểm tâm trước vài ngày.
Vì vậy, Cố Cẩm Xuyên bắt đầu quan tâm đến Thẩm Mạn Mạn và phái người đi điều tra nàng.
Hắn càng tìm hiểu lại càng tò mò tại sao một người lại có thể thay đổi nhiều như vậy.
Cho nên khi Thẩm Mạn Mạn đứng ra, hắn đã rất mong đợi, muốn xem đối phương có thể mang đến bất ngờ gì khác không.
Chính là không nghĩ tới, đối phương thế nhưng…..
Thẩm Mạn Mạn thực sự luống cuống, bởi vì đám người đó đang chỉ trỏ vào nàng, ánh mắt của họ khiến nàng nhớ đến cảm giác bị cười nhạo khi nàng không thức tỉnh được dị năng.
Nàng cố gắng giữ vững thân thể, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nếu mọi người thấy bài thơ này không hay, ta có thể nghĩ ra bài khác.”
Nói xong, nàng ấy giả vờ suy nghĩ, không tới vài giây, một bài thơ mới thoát ra khỏi miệng nàng ấy.
“Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.
Nguyệt kí bất giải ẩm, ảnh đồ tùy ngã thân.
Tạm bạn nguyệt tương ảnh, hành nhạc tu cập xuân.
Ngã ca nguyệt bồi hồi, ngã vũ ảnh linh loạn.
Tỉnh thì đồng giao hoan, túy hậu các phân tán.
Vĩnh kết vô tình du, tương kì mạc vân hán"
Nàng đọc rất hay và mạnh mẽ, dáng người đứng thẳng.
Theo nàng được biết, bất kỳ bài thơ nào trong số này đều có thể khiến cả kinh thành phải kinh ngạc chứ đừng nói đến hai bài liên tiếp!
Nhưng khi nàng vừa nói xong, những người có mặt không khỏi xôn xao bàn tán.
Một số thậm chí còn bật cười.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thẩm Mạn Mạn.
Thẩm Mạn Mạn lúc này hoàn toàn bối rối.
Nàng không biết tại sao những người này lại không có chút kích động nào, thậm chí còn nhìn nàng như vậy.
"Mạn Mạn, ngươi, đứa nhỏ này mau chóng trở về, đừng đi bêu xấu."
"Các vị, đây là lần đầu tiên Mạn Mạn tham dự yến tiệc, nàng ấy có hơi căng thẳng, mong mọi người đừng coi là thật."
Liễu Tuyết Tình và Thẩm Quân lần lượt đi ra hòa giải mọi chuyện, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố dưới đất mà chui vào.
Thẩm Mạn Mạn là người Thẩm gia, mất mặt cũng chính là Thẩm gia mặt.
Thẩm Ý Đường cũng có vẻ lo lắng, lặng lẽ siết chặt chiếc khăn tay.
Chỉ có hai huynh muội Thẩm Vân Tri và Thẩm Tinh Từ là không có gánh nặng tâm lý nào, thậm chí còn không nhịn được cười.
[Ha ha ha, cười chết ta!]
[Thẩm Mạn Mạn đã ngu người rồi!]
Thẩm Vân Tri cố gắng nhịn cười.
Liễu Tuyết Tình nhanh chóng bước tới, túm lấy Thẩm Mạn Mạn, cố gắng kéo nàng lại để nàng không phải đứng ở nơi đó một mình xấu hổ.
Nhưng Thẩm Mạn Mạn lại không cảm kích, ném tay nàng ra.
Hôm nay, nàng vốn muốn cho mọi người biết về sự giả dối của đại phòng, đương nhiên không muốn phối hợp diễn kịch với Liễu Tuyết Tinh.
Nhưng nàng ta làm như vậy, chẳng khác nào là đang thêm dầu vô lửa.
Mọi người nhìn nàng với ánh mắt càng ngày càng khinh thường.
Sự kiêu ngạo và thô lỗ như vậy hoàn toàn khác với sự khiêm tốn mà nàng ta đã thể hiện ra trước đó.
Con người một khi đã sinh ra thành kiến, mọi hành động lời nói của nàng đều sẽ thay đổi một cái hương vị.