Chương 13: Yến Hội So Đấu

Ngô Quốc Công lão phu nhân được ma ma đỡ ra.

Bà bộ dáng bình thường cũng không được xinh đẹp cho lắm. Khi còn trẻ làm lụng vất vả, cho nên bây giờ lớn tuổi trông già hơn so với các phu nhân cùng lứa tuổi, nhưng ánh mắt của bà rất sắc bén.

Lão phu nhân không phải là người dịu dàng, ngược lại, bà làm việc mạnh mẽ, tính cách rất cứng cỏi.

Con trai bà, Ngô Quốc Công, là một đứa con rất nghe lời, cũng rất phụ thuộc vào mẹ mình.

Cháu trai Ngô Doãn Thư khá hơn một chút, nhưng trong nhà toàn bộ mọi chuyện vẫn là nghe theo quyết định của lão phu nhân.

Thẩm Vân Tri nhìn bộ dáng trang trọng của lão phu nhân, không khỏi cảm thán, khó trách sẽ thích Thẩm Mạn Mạn, khí chất của hai người thật sự có chút tương tự.

Chỉ là Thẩm Mạn Mạn có khí chất sát phạt, thoạt nhìn càng khó tiếp cận hơn một ít.

"Đa tạ các vị đã đến dự thọ yến của lão thân."

Lão phu nhân tươi cười, làm dịu đi sự sắc bén trên khuôn mặt, khiến bà trông hiền lành hơn.

Đôi mắt bà lướt qua những tiểu thư khuê các trong vườn, bắt đầu tìm kiếm ứng cử viên cho cháu trai mình.

"Lão phu nhân trông càng ngày càng trẻ ra."

Cháu gái của lão phu nhân mỉm cười nói, tiến tới nắm tay bà.

Lão phu nhân vui vẻ vỗ vỗ mu bàn tay của nàng nói: "Miệng ngươi cũng thật ngọt."

Bà mời mọi người ngồi vào chỗ của mình.

Một đám người cười đùa nói chuyện với nhau, bầu không khí tại hiện trường tương đối hài hòa.

Nhưng lão phu nhân không quên mục đích thực sự của mình, quyết định tìm việc để làm trước khi vào tiệc.

“Hôm nay hiếm khi thấy nhiều đứa trẻ tốt như vậy. Lão thân rất cao hứng cho nên chuẩn bị chút quà khen thưởng. Hy vọng bọn nhỏ có thể chơi đến vui vẻ.”

Nói xong, lão phu nhân kêu người đem phần thưởng ra.

Đó là một khối ngọc Như Ý toàn thân có màu xanh ngọc lục bảo, có một chút màu trắng xen lẫn màu xanh biếc. Nhìn kỹ, màu trắng trông giống như một chú chim nhỏ khiến cho ngọc Như Ý tràn đầy sức sống.

Mọi người có mặt tại đây đều sáng mắt lên, nhận ra đây chính là viên ngọc Như Ý được trưng bày ở Vân Lai Các cách đây không lâu, hóa ra là được lão phu nhân mua về.

Những khuê tú vốn không có hứng thú với việc tranh tài đều động lòng, ngay cả Thẩm Vân Tri cũng động lòng.

Đây là tiền đó!

Rất nhiều, rất nhiều tiền.

Tuy nhiên, phần thưởng có điểm khác biệt so với nguyên tác. Trong nguyên tác vốn là một cây bút lông được làm từ đuôi sói rất có giá trị.

Thẩm Vân Tri chăm chú nhìn Ngọc Như Ý, lão phu nhân tuyệt đối không có khả năng chọn mình làm cháu dâu, cho nên nàng không có áp lực gì mà quyết định tranh tài.

Chỉ là với kỹ năng mèo ba chân của mình, nàng phải làm gì để thể hiện tài năng đây?

Thẩm Vân Tri trở nên phiền não.

Thẩm Mạn Mạn cũng rất động lòng.

Trong mắt nàng ta, ngọc Như Ý này không chỉ là tiền mà còn tượng trưng cho địa vị.

Nếu có thể được Ngô Quốc Công lão phu nhân yêu thích, sau này nàng ta sẽ có nhiều lợi thế hơn để thể hiện tài năng.

Vì thế nàng ta quyết định tham gia cuộc tranh tài.

Nguyên chủ ở phương diện cầm, kỳ, thi, họa đều rất bình thường, chắc chắn sẽ không bằng những người đang có mặt.

Vậy làm sao để giành chiến thắng trong cuộc tranh tài này?

Thẩm Mạn Mạn ánh mắt tối sầm, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp.

Quốc Công Phủ Lão phu nhân: "Lí ma ma, đi mời lão gia và những người khác tới."

"Vâng."

Lí ma ma đi ra sảnh trước mời người.

Các nam nhân đều đang ở sảnh trước, những người lớn tuổi đang trò chuyện, giao lưu với nhau, trong khi những người trẻ tuổi thì đang đọ sức qua việc ngâm thơ, đối câu.

Không khí khá vui vẻ.

Một lúc sau, tất cả nam nhân ở sảnh trước đều được mời ra vườn hoa.

Nhìn thấy nhiều thiếu niên như vậy, các cô nương đều có chút đỏ mặt, cũng dâng lên ý chí chiến đấu.

Ai cũng mong mình là người xuất sắc nhất.

Thẩm Vân Tri ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn người đối diện, phát hiện trong đám người, đẹp trai nhất quả nhiên chính là nam chính Cố Cẩm Xuyên và nam nhị Ngô Doãn Thư.

Nàng nhíu mày.

[Này, tên tra nam kia cũng ở đây.]

[Chắc chắn hắn vẫn còn muốn đánh chủ ý với tỷ tỷ của ta? Hắn muốn nịnh bợ cha ta, cho nên trăm phương ngàn kế tìm cách tiếp xúc tỷ tỷ của ta, thực sự là vất vả cho hắn.]

Liễu Tuyết Tinh, Thẩm Quân: Cái gì tra nam? Ai muốn đánh chủ ý tới con gái lớn của họ?

Hai người có chút lo lắng, tại sao con gái nhỏ không nói cho rõ ràng?

Thẩm Ý Đường nghe thấy cũng nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của Tạ Văn Thanh.

Tạ Văn Thanh có chút vui mừng, nhìn Thẩm Ý Đường kiêu ngạo gật đầu.

Thẩm Ý Đường lập tức thẹn thùng quay người sang một bên, không dám nhìn lại.

Nguyên bản nàng phải rất là động tâm, nhưng sự thật là hiện giờ nàng vẫn chưa có thiện cảm với Tạ Văn Thanh, từ nhỏ lại được giáo dục lễ nghĩa, cho nên khi đối mặt với nam tử, nàng cảm thấy rất ngượng ngùng.

Muội muội nói hắn là tra nam?

Có phải là cái loại tra nam mà nàng lý giải hay không?

Muội muội làm sao biết được? Chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau?

Trong đầu Thẩm Ý Đường hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

"Mọi người, ai có hứng thú đến trước?"

Lão phu nhân nhìn các nàng mỉm cười.

Mọi người nghe vậy đều im lặng.

Các tiểu thư khuê các, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều ngập ngừng một lúc.

Đột nhiên có một bóng người đứng lên.

"Ta đến."

Người đứng dậy là con gái của Vương tướng quân, Vương Thư Hoa.

Là con gái của một vị tướng, Vương Thư Hoa có tính cách mạnh mẽ, thích múa đao cầm kiếm. Nàng hoàn toàn khác biệt với những tiểu thư khuê các khác nên có rất ít bạn bè.

Bạn bè của nàng đều là nam tử.

Nàng cũng là người bạn đầu tiên và là bạn thân nhất của Thẩm Mạn Mạn.

Thẩm Vân Tri nheo mắt lại.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là tại trận thọ yến này, trải qua một số chuyện còn sẽ trở thành bạn tốt.

"Ta không có nhiều tài năng nên ta chỉ múa một bộ kiếm pháp cho mọi người xem!"

Vương Thư Hoa nói xong liền rút thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra, bắt đầu múa kiếm trong không gian rộng lớn của vườn hoa.

Vương Thư Hoa xuất kiếm rất nhanh, liên tiếp nhảy ra rất nhiều tàn ảnh. Dáng người uyển chuyển phóng khoáng, rất ngoạn mục.

"Tốt!"

Các vị nam tử reo hò ủng hộ, ngay cả các vị nữ tử cũng không thể rời mắt.

Thẩm Mạn Mạn nhướng mày, lộ ra vẻ tán thưởng.

Nàng cũng biết võ thuật, nhưng chủ yếu tập trung vào các chiêu thức gϊếŧ chóc, không mang tính giải trí chút nào.

Nàng cảm thấy có chút mất mát bởi vì dị năng không đi theo nàng tới đây, thật sự rất đáng tiếc.

Chẳng bao lâu, Vương Thư Hoa đã hoàn thành điệu múa của mình.

Nàng hào phóng hành lễ với mọi người, sau đó duyên dáng cầm kiếm quay trở lại vị trí của mình.

"Tốt! Không hổ là con gái của Vương tướng quân. Đúng là hổ phụ vô khuyển nữ!"

Lão phu nhân không hề keo kiệt khen ngợi nàng, những người khác cũng hùa theo.

Có Vương Thư Hoa mở đầu, các tiểu thư khác đều bắt đầu thể hiện tài năng của mình.

Một số tiểu thư chọn đánh đàn,, một số chọn vẽ tranh, một số chọn khiêu vũ, một số biểu diễn các nhạc cụ như sáo túc, đàn tỳ bà.

Thẩm Vân Tri nhận ra một điều khi nhìn vào vô số nhạc cụ có sẵn.

Tất cả đều là có chuẩn bị mà đến!

Xong đời.

Nàng quyết định nằm yên.

Nàng biết mình không có chỗ diễn, vẫn là yên lặng ngồi xem đi.

Không cần phải nói, những người này giỏi hơn nhiều so với những người biểu diễn tại các chương trình nghệ thuật trên truyền hình.

Đủ các loại hình mỹ nhân.

Nàng cảm thấy thể nghiệm tới rồi cuộc sống của hoàng đế.

Hậu cung có tới ba ngàn mỹ nhân. Mỗi cái tiểu mỹ nhân đều luyến tiếc bỏ qua.

Người trưởng thành không cần lựa chọn, tất nhiên là lấy hết.

Nàng thoải mái tựa lưng vào ghế, cảm thấy rất vui vẻ.

“Vị khuê tú tiếp theo là ai?”

Thẩm Mạn Mạn chậm rãi bước ra.