- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống
- Chương 49
Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống
Chương 49
Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Vì thế Cảnh Vân Trăn lại gọi một cuộc điện thoại cho Tô Minh Hiên vừa mới chuẩn bị đi ngủ lại.
Tô Minh Hiên: "......"
Tô Minh Hiên mất bình tĩnh: "Gì vậy, đại ca.....Úc Khải nhà cậu lại làm sao nữa vậy?"
Vừa rồi không phải đã làm sáng tỏ rồi sao? Còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa?
"Vừa rồi tôi mới phát hiện một vấn đề, có lẽ Úc Khải thích đàn ông."
Tô Minh Hiên: "......"
Cậu đang nói lời vô nghĩa gì vậy?
Tô Minh Hiên: "Việc này không phải đã sớm rõ ràng rồi sao?!"
Cảnh Vân Trăn khϊếp sợ.
Cảnh Vân Trăn: "Đã sớm? Có ý gì, sao cậu lại biết được?"
Tô Minh Hiên: "Không phải rất rõ ràng sao......"
Cảnh Vân Trăn: "Rõ ràng? Rõ ràng ở chỗ nào?"
Tô Minh Hiên sắp phát điên, hắn rống ra một câu: "Tự cậu đi hỏi người khác một chút xem, xem có rõ ràng hay không!"
Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại còn tắt máy luôn.
Từ giờ trở đi, cho dù hành tinh Bình Minh có nổ tung cũng đừng nghĩ tới việc khiến hắn rời giường!
Cảnh Vân Trăn là kiểu người, một khi phát hiện một vấn đề khiến hắn rất quan tâm, nhất định sẽ phải dò hỏi ra tới cùng nếu không chắc chắn sẽ mất ngủ.
Cho nên hắn lại lập tức đi sang phòng bên cạnh, hỏi trợ lý còn chưa ngủ của mình: "Tiểu Hà, cậu biết thấy mấy tin tức trên mạng chứ?"
Trợ lý: "Đương nhiên là biết."
Tuy di động của bọn họ bị Cảnh Vân Trăn cầm đi đánh nhau, nhưng đều là người trong cái giới này, chuyện lớn như vậy đương nhiên phải biết.
Cảnh Vân Trăn: "Úc Khải cậu ấy thích đàn ông thật sao?"
"Hả?" Trợ lý không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, có chút bối rối: "Chắc là vậy....nhỉ?"
Cảnh Vân Trăn: "Có phải cậu đã sớm nhìn ra đúng không?"
"Làm sao vậy?" Trợ lý không hiểu mô tê gì: "Cảnh ca, chẳng lẽ anh kỳ thị đồng tính luyến ái?"
Cảnh Vân Trăn lập tức phủ nhận: "Không có!"
Từ 20 năm trước, sau khi nước Thiên Long đã chấp nhận Luật hôn nhân đồng tính, nam kết hôn với nam, nữ kết hôn với nữ dần dần trở thành một việc rất bình thường.
Hiện tại trên đường thường xuyên có thể nhìn thấy nhiều cặp đôi đồng tính tay trong tay đi dạo phố.
Ngay cả mấy năm nay phim điện ảnh về đề tài đồng tính cũng nhiều lên không ít.
Nhưng vẫn có một vài người cổ hủ cho rằng đồng tính luyến ái là bất thường, là một loại bệnh cực kỳ đáng sợ, cực kỳ chống đối và kỳ thị với quần thể đồng tính luyến ái này.
Nhưng hiển nhiên Cảnh Vân Trăn không phải.
Một số người bạn của hắn là người đồng tính luyến ái, ngày thường cũng đều bình thường lui tới.
Trợ lý: "Vậy không phải xong rồi sao? Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn chứ."
Đúng vậy, hình như cũng không có gì?
Hắn cũng không ghét đồng tính luyến ái.
Cảnh Vân Trăn bừng tỉnh.
Vậy hắn còn rối rắm cái gì chứ?
"Tôi ngủ nhé, Cảnh ca."
"Không được, đợi chút." Cảnh Vân Trăn bắt lấy cửa phòng, hắn còn một chuyện rất quan trọng chưa suy nghĩ cẩn thận: "Cậu nói Úc Khải cậu ấy.....cậu ấy có thích cái tên Thẩm Dục kia không?"
Tuy Thẩm Dục công khai làm rõ, nhưng Úc Khải vẫn luôn giữ im lặng về việc này, không nói gì cả.
Lúc trước vì sao Úc Khải lại đồng ý mối liên hôn này? Chẳng may kỳ thực Úc Khải cũng thích tên họ Thẩm kia, là bị gã làm tổn thương mới tiến vào giới giải trí phấn đấu thì sao?
Kịch bản đều viết như vậy!
Trợ lý không biết Cảnh Vân Trăn suy nghĩ cái gì, nhưng thấy vẻ mặt thay đổi liên tục của hắn, hơi hơi cảm giác hình như mình đã não bổ ra một số vấn đề gì đó.
Vì thế trợ lý thật cẩn thận nói: "Ừm....sao tôi biết được? Hai người các anh không phải rất thân thiết sao? Anh muốn biết thì cứ trực tiếp đi hỏi cậu ấy là được."
".......Cũng phải."
Cảnh Vân Trăn giơ cao đánh khẽ, buông tha tiểu trợ lý.
Còn mình đứng ở cửa một lát, rồi mới trở lại phòng.
Lúc này, Úc Khải đi tới.
Bọn họ cho nhau thẻ phòng của đối phương, hơn nữa đã quen thuộc tới mức không cần gõ cửa liền có thể vào.
Úc Khải: "Anh, anh ngã ngựa rồi!"
Cảnh Vân Trăn vừa bị ngã ngựa.
Tài khoản chính của hắn bị fan bắt được giúp Úc Khải mắng antif-an, dựa theo lời lẽ và phong cách nói chuyện của hắn, các cư dân mạng trâu bò rầm rầm cư nhiên một hơi liền tìm ra ba mươi mấy các tài khoản clone hư hư thực thực của hắn.
[Ha ha ha, mau xem, người này cũng thích dùng "Cả tiểu khu nhà ngươi đều là xxx" nè!]
[Cái tài khoản này cũng vậy, hơn nữa chỉ follow Úc Khải và Cảnh Vân Trăn! Chắc chắn là tài khoản phụ của Cảnh ca!]
[Lại nói, phong cách cãi lộn của Cảnh ca sao lại đáng yêu như vậy!]
[Cho nên rốt cục Cảnh ca có bao nhiêu cái tài khoản phụ?]
# Ảnh đế tự mình ra tay giúp Úc Khải mắng anti-fan #
# Cảnh Vân Trăn cãi lộn giống như chíp bông tiểu học#
# Theo phòng làm việc của Cảnh Vân Trăn lộ ra, anh ấy cướp di động của tất cả nhân viên #
Hiện tại khắp cõi mạng đều đang "Ha ha ha ha ha ha ha".
Đương nhiên Úc Khải cũng thấy được.
Cuối cùng cậu cũng biết vừa rồi Cảnh Vân Trăn đang cãi nhau với ai.
Thì ra là giúp cậu mắng anti-fan.
Thật ấu trĩ, không hổ là hắn!
Úc Khải có loại cảm giác như trong dự kiến, nhưng phun tào thì phun tào, trong lòng lại có chút cảm động.
Ai không thích loại cảm giác được người che chở chứ.
"Xí." Cảnh Vân Trăn không sợ ngã ngựa, là một con ngựa hoang không ai quản được, hắn mới không thèm quan tâm người khác nghĩ gì, thâm chí cảm thấy còn chưa chửi đủ: "Một đám anh hùng bàn phím chỉ dám múa may trên máy tính, có bản lĩnh thì tới trước mặt tôi múa xem, xem anh đây có đánh chết hắn không."
Nếu không phải người đại diện ngăn cản, ngay từ đầu Cảnh Vân Trăn đã trực tiếp dùng tài khoản chính ra trận.
Là một người đàn ông dám công khai đánh côn đồ trên đường phố, hắn thật sự có thể làm ra loại việc này.
"Phốc." Úc Khải cười, đặt cái túi trên tay lên bàn: "Anh, buổi tối ăn chưa? Ăn hạt dẻ xào đường?"
Vừa rồi cậu ở trên ban công, vừa lúc nhìn thấy ở cửa khách sạn có đôi vợ chồng trung niên bán hạt dẻ nướng.
Hiện tại sắp 0 giờ còn chưa thu quán, có thể thấy cuộc sống không dễ.
Vì thế Úc Khải liền đi xuống mua hết toàn bộ hạt dẻ xào còn dư lại của bọn họ, chia thành từng túi đưa cho nhân viên công tác của đoàn phim ở cùng khách sạn.
Mọi người đều bận một ngày, đặc biệt là mấy chuyên viên trang điểm, cả ngày đều phải hóa trang cho diễn viên, hiện tại phải đợi thông báo để chuẩn bị đồ cho ngày mai sử dụng.
Căn bản không có thời gian đi ăn cơm.
Bởi vậy thu được hạt dẻ xào nóng hầm hập đều vô cùng cảm kích.
Đương nhiên, Úc Tiểu Khải còn để lại một túi lớn cho Cảnh Vân Trăn.
"Ăn."
Cảnh Vân Trăn đã ăn cơm xong, nhưng tiểu cá mặn cho ăn, hắn cũng không cự tuyệt, cầm lấy hạt dẻ tự mình bóc.
Nhưng mà đường đường Cảnh đại ảnh đế cư nhiên lại không biết bóc hạt dẻ, hắn cầm một viên hạt dẻ, đầu tiên là dùng tay niết, nhẹ nhàng xoa bóp không mở, kết quả hơi mạnh tay một cái liền bóp nát.
Thịt hạt dẻ đều nát thành vụn nhỏ.
Rất khó chịu.
Cảnh Vân Trăn: "......"
"Ha ha, để em." Úc Khải cười lấy túi hạt dẻ kia về, ngón tay thon dài trắng nõn dọc theo vết nứt của hạt dẻ nhẹ nhàng dùng một chút lực liền lột ra.
"Đây."
Một hạt dẻ hoàn chỉnh no đủ đưa tới tay Cảnh Vân Trăn.
Cảnh Vân Trăn bỏ vào trong miệng.
Vị mềm mại, hương vị thơm ngọt.
"Thế nào?"
"Ăn ngon."
Úc Khải: "Vậy em lại bóc cho anh mấy hạt."
Vì thế một người bóc một người ăn.
Ăn ăn, đều đột nhiên phát giác hình như có hơi yên ắng.
Ngày thường hai người ở bên nhau, cơ bản là Cảnh Vân Trăn ầm ĩ, Úc Khải bị bắt ầm ĩ theo, nhưng hiện tại Cảnh Vân Trăn đột nhiên không náo loạn, còn có chút không quen cho lắm.
"Cậu......"
"Anh......"
Hai người đột nhiên đồng thời mở miệng.
Cảnh Vân Trăn: "Cậu nói trước đi."
Úc Khải: "Cảnh ca, sự tình hôm nay thật sự cảm ơn anh."
Cậu vừa mới biết được từ chỗ Đường Hân Nhiên, không chỉ có bọn họ liên hệ với Cảnh Bình Sinh, Cảnh Vân Trăn cũng tìm ông chú lão đại của hắn, để ông hỗ trợ điều tra Thẩm Dục một chút, xem chuyện gì đang xảy ra, sau đó định trực tiếp giúp Úc Khải làm sáng tỏ.
Từ đầu đến cuối hắn đều tin tưởng Úc Khải, hơn nữa vẫn luôn giúp cậu, bảo vệ cậu.
Không muốn khiến cậu chịu tổn thương.
"Tôi còn tưởng cậu muốn nói gì chứ." Cảnh Vân Trăn tặc lưỡi nó với vẻ không quan tâm: "Chuyện nhỏ thôi mà."
Trong lòng lại có chút đắc ý, ngọt giống như hạt dẻ xào đường.
Úc Khải: "Vậy anh thì sao? Anh muốn nói điều gì?"
Cảnh Vân Trăn khụ một tiếng, giọng điệu hiếm khi chần chừ, hỏi: "Cậu và cái người họ Thẩm kia.....các cậu....rốt cục là có chuyện gì?"
Úc Khải: "Hả? Em và anh ta thật không có gì, em không thích anh ta, lúc ấy em mới về nhà, trưởng bối nói cái gì thì chính là cái đó, em không dám phản kháng."
Ồ, là không thích!
Nghe thấy chính miệng Úc Khải nói như vậy, cảm giác hơi khó chịu trong lòng Cảnh Vân Trăn đột nhiên biến mất, lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Aiz~~ sướиɠ.
Cảnh Vân Trăn lại hỏi: "Vậy.....cậu thật sự thích đàn ông sao?"
Úc Khải: "Ừmmm......"
Kỳ thực bản thân Úc Khải là một kẻ cô đơn độc thân từ trong bụng mẹ, từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng thích qua bất cứ chàng trai hay cô gái nào, cho nên cũng chưa từng tự hỏi mình thích đàn ông hay phụ nữ.
Nhưng bởi vì "Nguyên chủ" thích đàn ông, cho nên để tránh bại lộ, lúc trước khi nói với Đường Hân Nhiên những lời đó, cậu cũng không sửa lại.
Hiện tại Cảnh Vân Trăn hỏi, cậu có chút do dự nên tiếp tục giả dạng làm gay hay là trực tiếp nói cho Cảnh Vân Trăn cậu không thích đàn ông đây?
Không ngờ dáng vẻ do dự ngây người này của cậu.
Cảnh Vân Trăn hình như liền hiểu lầm gì đó, hắn cầm lấy túi hạt dẻ còn lại vài hạt trên tay Úc Khải, vừa học theo cậu bóc ra một hạt hoàn chỉnh nhét vào miệng cậu, vừa nghiêm túc nói: "Không sao, tiểu cá mặn, ở trước mặt anh trai cậu không cần giả vờ."
Úc Khải đột nhiên bị nhét vào miệng: "Hử?"
Cậu không giả vờ mà.
Cảnh Vân Trăn tiếp tục bóc, nhét hạt thứ hai: "Thích đàn ông cũng không sao, điều này rất bình thường."
Chỉ cần không thích Thẩm Dục là được.
Úc Khải: "......Ngô."
Cậu chưa nói cậu thích đàn ông mà!
Cảnh Vân Trăn nhét hạt thứ ba: "Anh đây không kỳ thị đồng tính luyến ái."
Úc Khải: "......"
Cậu còn chưa kịp nói gì đâu nhé!
Cảnh Vân Trăn nhét hạt thứ tư: "Anh đây đều hiểu."
Úc Khải bị ép phồng má: "?"
Anh hiểu cái gì chứ?
"Không......" Không phải như anh nghĩ đâu! Úc Khải đang định mở miệng, Cảnh Vân Trăn bóc nột một hạt dẻ cuối cùng nhét vào miệng cậu.
"Mặc kệ thế nào, về sau cậu luôn là em trai tôi.
"......" Úc Khải nhấm nuốt hồi lâu mới nuốt xong đám hạt dẻ trong miệng: "......Vậy cảm ơn anh?"
Cảnh Vân Trăn vỗ vỗ lưng cậu: "Khách khí gì chứ, đã nói anh đây sẽ vĩnh viễn che chở cho cậu mà!"
Úc Khải: "......"
Được rồi, được rồi, Úc Khải cũng không giãy giụa về xu hướng giới tính của mình nữa, anh vui là được.
Dù sao chuyện này cũng không quan trọng.
Hỏi rõ ràng mọi chuyện, giải quyết xong mối họa lớn trong lòng, Cảnh Vân Trăn chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái, hắn có thể đi ngủ rồi.
Hắn thay một bộ quần áo ngủ Xayda, còn hào phóng cho Úc Khải một bộ, sau đó ngủ thϊếp đi một cách ngọt ngào.
Nhưng khi hắn ngủ được một nửa, đột nhiên lại mở mắt.
Trong đầu lại xuất hiện câu nói kia.
—— Úc Khải thích đàn ông.
Hắn trằn trọc, nhắn tin cho Tô Minh Hiên: "Cậu còn chưa nói vì sao cậu lại biết đâu."
Ngày hôm sau, khi Úc Khải đang hóa trang, Đường Hân Nhiên nói cho cậu: "Tra ra thân phận của người truyền bá tin tức trong group nặc danh ban đầu rồi."
"Đó là một tên sành sỏi, không thϊếp ở những group nặc danh đặt điều, gã cũng biết như vậy rất dễ đắc tội với người khác, sợ bị điều tra ra, cho nên không chỉ dùng tài khoản phụ, mà còn dùng chứng minh nhân dân của người khác để đăng ký."
Hơn nữa lần này vừa lật xe, gã lập tức giải tán nhóm còn xóa cả tài khoản phụ này luôn.
Nếu là người thường đi điều tra chỉ sợ có chút khó khăn.
Nhưng đối với quốc gia ba ba mà nói, muốn chạy? Không có cửa đâu.
"Cậu đoán xem là ai? Là người cậu biết."
Úc Khải hơi suy tư: "Tưởng Hoa?"
Đường Hân Nhiên: "Thông minh."
Ngày hôm qua Úc Khải cũng tìm tòi một chút ký ức của nguyên chủ.
Xem lịch sử trò chuyện, tài khoản màu đỏ nặc danh trong group kia chắc chắn là người mà "nguyên chủ" quen biết.
Nếu không người đó không thể biết được tỉ mỉ kỹ càng như vậy, càng không thể có được bức ảnh kia.
Hơn nữa ngay cả nguyên chủ cũng chỉ chia sẻ ảnh chụp cho vài người.
Từng bước từng bước loại trừ sẽ biết.
Tuy lúc trước Tưởng Hoa biểu hiện rất thân thiện, hơn nữa từ cốt truyện trong tiểu thuyết nguyên tác mà xem, Tưởng Hoa là một người bạn tốt của "Úc Khải", thậm chí là nhân vật phản diện pháo hôi, vì y và nhân vật chính Úc Tinh Thần từng xảy ra xung đột.
Nhưng chuyện này tới quá trùng hợp, vừa thấy chính là người ghen ghét sẽ làm ra.
Thứ nhất, được gửi ảnh cho.
Thứ hai, gần đây có gặp.
Phù hợp hai điều kiện này cũng chỉ có Tưởng Hoa.
Khó trách lúc ban đầu, Úc Khải đã không quá thích Tưởng Hoa, cảm thấy y có vẻ âm dương quái khí.
Không thể không nói, cảm giác về người khác của Úc Khải khá là chuẩn.
Đường Hân Nhiên: "Hiện tại đã thông báo cho đoàn phim lập tức cho y rời đi."
Làm gì không được, lại cứ muốn thương tổn cá mặn Nhà nước bảo kê? Còn làm hại cậu bị giảm nhân khí, tìm chết.
Úc Khải: "Được rồi."
*
"Này, hóa trang đâu, chuyên viên trang điểm của tôi chạy đi đâu rồi?" Tưởng Hoa đi vào phòng hóa trang, bắt lấy một nhân viên công tác.
Nhân viên công tác sửng sốt một chút: "Là cậu à? Sao cậu còn chưa đi."
Tưởng Hoa: "Có ý gì?"
"Chính là ý trên mặt chữ, đoàn phim chúng tôi không cần cậu, cậu không nhận được thông báo sao?"
"Sao có thể!" Tưởng Hoa vội vàng mở di động, lúc này mới phát hiện nửa tiếng trước, nhân viên công tác phụ trách một tổ diễn viên quần chúng bọn họ gửi tin tới: "Tưởng Hoa, cậu dọn dẹp đồ vật rồi đi đi."
Kiểu diễn viên quần chúng như bọn họ là không ký hợp đồng, tiền lương trả theo ngày, nói không cần liền từ bỏ.
"Dựa vào cái gì!" Tưởng Hoa khó có thể tin: "Các người dựa vào cái gì bắt tôi đi? Tôi đã làm sai cái gì?"
Y tự cho là mình làm đến thiên y vô phùng, căn bản không ngờ rằng đã bị bại lộ, càng không ngờ tới y sẽ bị đuổi khỏi đoàn phim.
Nhân viên công tác lạnh lùng mà tỏ vẻ: "Không vì sao hết, đạo diễn cảm thấy cậu không được."
Nói xong vẫy tay một cái, tùy tiện chọn một người trẻ tuổi có diện mạo rất xuất sắc trong đám diễn viên quần chúng: "Anh chàng đẹp trai kia, cậu biết diễn không?"
"Biết ạ! Tôi từng học qua lớp huấn luyện diễn xuất!"
"Vậy được, cậu đi tìm phó đạo diễn, sau đó đi thay quần áo, nhân vật La Hải ngày cho cậu."
Anh chàng đẹp trai vừa nghe, hai mắt như phát sáng, quét mắt qua Tưởng Hoa, trong mắt mang theo vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa, cao hứng nói: "Vâng, cảm ơn anh ạ."
Sau đó tung tăng đi tới phòng trang phục.
"Anh có ý gì!" Mắt thấy nhân vật của mình bị cướp đi, Tưởng Hoa thẹn quá thành giận, bắt lấy cánh tay của nhân viên công tác: "Sao tôi lại không được? Chẳng lẽ kỹ thuật diễn của tôi kém sao? Anh nói đi, anh nói đi tôi không được chỗ nào? Có bản lĩnh anh diễn thử xem!"
Nhân viên công tác không kiên nhẫn nói: "Cậu đừng ồn, nói cậu không được chính là không được, bảo cậu đi thì mau đi đi, nói nhảm làm gì? Thu thập đồ vật rồi đi đi, hôm nay phòng cần phải bỏ trống."
"Tôi không đi!" Tưởng Hoa không thể chấp nhận kỹ thuật diễn mà mình lấy làm tự hào bị người hạ thấp: "Anh không nói cho tôi vì sao tôi liền không đi!"
Mắt thấy y muốn la lối khóc lóc lăn lộn, nhân viên công tác hết chỗ nói, nói thẳng ra: "Tự cậu ngẫm lại cậu đắc tội với ai!"
Sau đó đẩy y ra rồi rời đi.
Đắc tội với ai? Tưởng Hoa nao nao, hiểu rồi.
Thì ra là có người bắt y đi.
Người này còn có thể là ai? Úc Khải, chắc chắn là cậu ta!
Hôm qua mới diễn xong cảnh quay phối hợp, hôm nay liền muốn đuổi y đi.
Là cảm thấy kỹ thuật diễn của cậu ta không tốt bằng mình, sợ bị áp đảo? Hay là nói cậu ta cảm giác Cảnh Vân Trăn bị mình hấp dẫn, sợ đùi của mình bị cướp mất? Cảm thấy bị uy hϊếp?
Tên khốn kiếp!
Khó khăn lắm mới có một nhân vật, cư nhiên bị cậu ta lấy mất! Tưởng Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Y lập tức lấy ra di động, bắt đầu phun tào trong một group nặc danh khác.
"Chậc chậc chậc, lưu lượng tiểu thịt tươi nào đó, lòng dạ đen tối, cả ngày chỉ biết ghen tị với người có kỹ thuật diễn tốt hơn cậu ta, còn sợ chỗ dựa của mình bị người cướp mất, ỷ thế hϊếp người, trực tiếp lấy đi nhân vật của người khác!"
Lần này y càng nói càng tức, càng nói càng không thể nhịn.
Y đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Lúc trước khi hai người bọn họ đóng phim, Úc Khải đã từng mượn sữa rửa mặt của y, kết quả toàn bộ mặt đều bị nổi mụn đỏ.
Hỏi mới biết, da Úc Khải rất mẫn cảm, dị ứng với axit amin, ăn thì không bị ảnh hưởng mấy, nhưng một khi sử dụng mỹ phẩm dưỡng da hoặc là sữa rửa mặt có axit amin, sẽ lập tức bị dị ứng, mặt đỏ bừng nổi mụn khắp cả khuôn mặt, thậm chí nghiêm trọng còn bị sưng tấy.
Toàn bộ như là bị hủy dung.
Hơn nữa không mất mười ngày nửa tháng là không khỏi hẳn.
Tưởng Hoa lập tức có một kế trong lòng.
Y làm bộ chấp nhận an bài trở về thu dọn đồ đạc, trên thực tế lại thừa dịp không ai chú ý, đi tới phòng hóa trang.
Phòng hóa trang độc lập của Úc Khải ngày thường sẽ khóa cửa, cố tình hôm nay lại giống như ông trời đang giúp y.
Cửa khép hờ, hơn nữa bên trong không có người.
Đầu tiên Tưởng Hoa ở cửa nhìn một chút, sau khi xác định bên trong không có camera, lập tức đi vào, tìm một chai bình xịt dưỡng ẩm trên bàn hóa trang, vặn vòi đổ hết toàn bộ, sau đó đổ chai phun sương có axit amin mình mang đến kia thay vào.
Để bảo đảm, còn phun lên cả những đồ mỹ phẩm dưỡng da khác mà Úc Khải dùng nữa.
Bảo đảm đến lúc đó Úc Khải dùng một chút, mặt cậu sẽ nổi hết mụn, 10 ngày sau đó cũng đừng nghĩ tới đóng phim.
Nói không chừng đạo diễn muốn đuổi kịp tiến độ sẽ trực tiếp thay đổi người!
Ha ha, nếu mày bất nhân, cũng đừng trách tao bất nghĩa!
Khi Tưởng Hoa đang đắc ý cười lạnh, thình lình quay đầu lại, bất ngờ phát hiện, Đường Hân Nhiên và hai vệ sĩ đang đứng ngoài cửa!
Tay Tưởng Hoa run lên, cái chai thiếu chút nữa rơi xuống đất, y ra vẻ trấn định đặt lên trên bàn, nghi hoặc nói: "Hả? Sao các người lại ở đây? À, không phải là tôi đi nhầm chứ? Đây là phòng hóa trang của Úc Khải?"
Đường Hân Nhiên lạnh lùng hỏi: "Anh đang làm gì?"
Tưởng Hoa: "Tôi không làm gì cả, đi nhầm, tôi nghĩ là......"
Đường Hân Nhiên: "Anh nghĩ là?"
Cô đi tới trước mặt Tưởng Hoa, nhặt lấy cái bình không bị rơi trên mặt đất: "Phun sương axit amin? Anh muốn hại Úc Khải bị dị ứng?"
"Không có!" Tưởng Hoa nhanh chóng phủ nhận: "Úc Khải bị dị ứng sao? Tôi không biết! Tôi chỉ là phải đi, chai phun sương này của tôi rất đắt muốn tặng cho Úc Khải."
Đường Hân Nhiên: "Tặng? Sao anh không trực tiếp đưa cho Úc Khải?"
Tưởng Hoa: "Không phải tôi sợ anh ấy không nhận sao? Cho nên muốn trực tiếp đổ vào cho anh ấy, tôi căn bản không biết anh ấy dùng mỹ phẩm dưỡng da có axit amin sẽ bị dị ứng! Nếu biết, chắc chắn sẽ không đổ!"
Đường Hân Nhiên: "Nhưng Úc Khải nói với tôi, anh biết cậu ấy dị ứng axit amin."
"Hả?" Tưởng Hoa bày ra vẻ mặt vô tội: "Chắc là tôi quên rồi? Dù sao mỗi ngày tôi phải gặp rất nhiều người, tôi cũng là diễn viên, rất bận."
Đường Hân Nhiên: "Nhưng vừa rồi anh còn nói anh không biết nơi này là phòng hóa trang của Úc Khải."
Tưởng Hoa: "Ha, còn không phải muốn cho Úc Khải một niềm vui bất ngờ sao? Hiện tại là sợ chị hiểu lầm, tôi mới thừa nhận."
Đây là chỗ khôn vặt của Tưởng Hoa.
Rất biết giả vờ vô tội, chơi xấu.
Ở cốt truyện cũ, Tưởng Hoa cũng làm những việc tương tự đối với những diễn viên khác.
Có diễn viên bị dị ứng xoài, y cố tình cho thêm mứt xoài vào bánh kem nhân viên công tác đưa cho anh ta, khiến yết hầu của anh ta bị sưng đau, hô hấp khó khăn, phải nhập viện.
Sau đó còn giả vờ vô tội làm bộ y chỉ là không biết.
Tất cả mọi người đều bị y lừa, mà diễn viên bị y thương tổn biết rõ là y cố ý, nhưng lại không có cách nào.
Mãi sau này gặp phải nhân vật chính Úc Tinh Thần y mới xong đời.
Mà hiện tại? Y cũng cho rằng bài thoái thác này của mình không hề sơ hở.
Ý có chết cũng không thừa nhận biết Úc Khải bị dị ứng, bạn bè với nhau, nói là niềm vui bất ngờ cũng được, trêu chọc cũng vậy, đổi phun sương cho cậu thì làm sao? Dù sao không phải còn chưa xảy ra chuyện gì sao? Còn có thể báo cảnh sát bắt y được à?
Đúng lúc này, Úc Khải đã trở lại.
Tưởng Hoa vẻ mặt vô lại nói: "Ai nha, ngại quá, Úc đại minh tinh, thấy anh nổi tiếng, vốn muốn cho anh một niềm vui bất ngờ tặng anh một món quà, kết quả quên mất anh dị ứng với axit amin, thật sự ngại quá."
Dù sao các người cũng không thể làm gì tôi.
Hệ thống đều bị buồn nôn: 【 Chết tiệt, người này quá đê tiện!! 】
Úc Khải:?
Sau khi biết chuyện xảy ra từ chỗ Đường Hân Nhiên, cậu nhìn về phía Tưởng Hoa.
"Cho dù anh không cố ý, muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ." Úc Khải đi tới trước bồn nước nhìn nhìn, hỏi: "Vậy anh biết vừa rồi bình phun sương anh đổ đi bao nhiêu tiền không?"
Tưởng Hoa:?
Y không ngờ đối phương sẽ nói như vậy.
Tưởng Hoa: "Bao nhiêu?"
Đường Hân Nhiên trả lời thay cậu: "200.000."
Tưởng Hoa:!!!
Tưởng Hoa: "Các người đùa cái gì vậy? Một cái bình chưa từng thấy qua cũng không có thương hiệu mà nói giá 200.000?"
Úc Khải: "Không có thương hiệu? Không tin chúng tôi có thể gửi hóa đơn cho anh xem."
Đây đúng là không phải nói bừa, da Úc Khải rất mỏng rất mẫn cảm, không chỉ dị ứng axit amin, kỳ thực cậu còn dị ứng với rất nhiều thứ.
Thỉnh thoảng dùng thì không sao, nhưng nếu dùng lâu dài da sẽ bị hủy.
Dù sao cũng là dựa vào mặt kiếm nhân khí cho đất nước, cho nên mỹ phẩm dưỡng da đồ trang điểm Úc Khải dùng đều là hàng cao cấp nhất tốt nhất, từ viện nghiên cứu khoa học căn cứ vào làn da của cậu mà chế tạo cho cậu, chi phí rất cao, chỉ có số ít nhà giàu mới mua nổi.
Chỉ với lọ mà Tưởng Hoa vừa đổ đi kia, chai nhỏ có giá 20.000 15ml, Úc Khải trực tiếp dùng chai to, 150ml, vậy không phải là 200.000 sao?
"Còn nữa." Úc Khải mở đồ trang điểm trên bàn, nhìn từng thứ một: "Một bộ này đại khái cũng phải 1 triệu."
Úc Khải lấy ra di động đối hướng về phía Tưởng Hoa.
"Tưởng Hoa, nói đi, anh trả bằng Alipay hay là WeChat?"
Sắc mặt Tưởng Hoa lập tức tái mét!
Chơi xấu? Cũng được, lấy tiền ra mà đền.
Úc Khải, một con cá mặn vĩnh viễn logic.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống
- Chương 49