Tác giả: Lâm Thược
Edit: BilunĐúng rồi? Đúng cái cục gạch ấy!
Không hổ là anh ta!
Úc Khải không còn gì để nói.
"Nếu đúng rồi, anh có thể buông tôi ra được không?"
Anh thật sự rất nặng đấy! Bả vài gầy yếu của Úc Tiểu Khải phải chịu đựng trọng lượng mà nó không nên chịu đựng!
Nhưng Cảnh Vân Trăn cũng không để ý tới cậu, chỉ quay đầu nói với nam trợ lý: "Cậu, đưa di động cho tôi."
Nam trợ lý cũng biết người uống say không có não, đành phải đưa điện thoại cho hắn.
"Còn cái nữa đâu?"
"Cái kia là của tôi."
"Cho tôi!" Siêu hung dữ!
"Được rồi được rồi." Cho anh cho anh!
Đại gia, ngài định đoạt!
Nam trợ lý không muốn phải đuổi theo hắn chạy qua mấy cái phố!
Cảnh Vân Trăn lấy được hai cái di động, giống như bảo bối cảm thấy mãn đưa cho Úc Khải, tự mình nói: "Thành giao!"
Sau đó giống như anh em tốt cứng rắn lôi kéo Úc Khải vào phòng, khóa trợ lý vẻ mặt ngơ ngác ở bên ngoài cửa.
Cho nên, rõ ràng người đều không nhận ra, nhưng vẫn còn nhớ rõ phải dùng di động đổi lấy chỗ ngủ phải không?
Nên khen hắn có lễ phép sao?
Cũng may vị Cảnh đại ảnh đế này tuy sau khi uống say có chút không quá bình thường, nhưng cũng không có hành vi vừa ồn vừa nháo như người say rượu, bị Úc Khải kéo tới ghế ngồi, hắn liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
Không ồn cũng không nháo, nhưng ánh mắt đào hoa nhìn Úc Khải chằm chằm, khiến người cảm thấy thật đáng thương.
Úc Khải đành phải đưa hai cái di động vừa lấy được đưa cho hắn, dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói: "Cảnh tiên sinh, anh chơi trước đi, tôi đi tắm rửa, lát nữa.....giúp anh rút thời trang?"
"Được!" Cảnh Vân Trăn nhận di động, vui vẻ gật gật đầu.
Thấy hắn ngoan như vậy, Úc Khải nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, cậu vẫn quá xem nhẹ trình độ sa điêu của con hàng này!
Chờ Úc Khải tắm rửa ra tới, liền phát hiện người đàn ông này đang nghiêm chỉnh ngồi trước bàn, tư thế đoan trang giống như học sinh tiểu học, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc như đang bàn bạc một hợp đồng làm ăn mấy trăm triệu.
Úc Khải tiến lại gần nhìn.
Phát hiện trước mặt hắn bày ba cái di động.
Hai cái là của hắn, một cái là của trợ lý.
Phải nói bên dịch vụ khách hàng đúng là rất chuyên nghiệp, gần 10 giờ còn gọi điện tới chào hàng nâng cấp gói cước điện thoại.
"Chào ngài, tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng, để tri ân khách hàng cũ, công ty chúng tôi đưa ra...."
Cũng không biết Cảnh Vân Trăn có nghe hiểu hay không hiểu, dùng giọng nói trầm thấp nam tính kia của hắn lễ phép khách khí nói với người ta hiện tại có chút việc lát nữa gọi lại.
Sau đó tay cầm di động của nam trợ lý, không biết trong đầu nghĩ gì, dùng một cái di động của mình gọi qua, mà khi bên kia nhận được kết nối, đại não vốn không tồn tại của hắn đột nhiên bừng lên!
Sau đó hắn nhận ra một vấn đề vô cùng quan trọng.
"Không đúng, chăm sóc khách hàng, sao cái di động của tôi không động lại có thể gọi được cho dịch vụ chăm sóc khách hàng các cậu?"
"Hả?" Đại khái không nghĩ tới sẽ có người hỏi như vậy, nhân viên chăm sóc khách hàng sửng sốt vài giây, chuyên nghiệp trả lời: "Vậy ngài bên này có thể kết nối với bộ phận chăm sóc khách hàng."
Cảnh Vân Trăn: "Không được, cậu phải giải thích cho tôi, vì sao?!"
Anh trai chăm sóc khách hàng: "Xin lỗi, hay là ngài gọi cho tổng đài tham khảo một chút?"
Được rồi, tham khảo thì tham khảo.
Cảnh Vân Trăn ngắt liên lạc, kết quả lấy nhầm di động, hắn cầm lấy một cái di động khác không hiện số gọi cho tổng đài, lại kết nối.
"A lô, tổng đài phải không? Nhân viên chăm sóc khách hàng bảo tôi gọi cho các vị tham khảo một chút, vì sao di động của tôi không động lại có thể gọi được cho tổng đài các vị?"
Lần này người nhận điện thoại là một em gái có giọng nói ngọt ngào, cô cũng sửng sốt vài giây, mới nói: "Nhưng ngài đây là cuộc gọi không hiện số."
Cảnh Vân Trăn:?
Lần này đến lượt Cảnh Vân Trăn ngây ngẩn cả người, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, suy nghĩ nửa ngày mới khó có thể tin hỏi: "Sao lại như vậy? Sao các người đều có thể gọi?"
Em gái tổng đài bị giọng nói đột nhiên kích động của hắn làm cho ngây ra, thật cẩn thận hỏi: "Vậy.....hay là ngài hỏi bên chăm sóc khách hàng bên kia một chút?"
Được lắm, cư nhiên đá bóng!
Cảnh đại ảnh đế không làm theo, hắn tức giận cầm cả hai cái di động khác lên, ba cái di động bày trên bàn, gọi điện thoại đến số tổng đài chăm sóc khách hàng.
"A lô, chào ngài, đây là dịch vụ chăm sóc khách hàng của Telecom Untrusted."
"A lô, chào ngài, đây là dịch vụ khách hàng của China Mobile."
"A lô, chào ngài, đây là dịch vụ khách hàng Unicom."
Ba nhân viên chăm sóc khách hàng của ba công ty tới để cạnh tranh!
Vì thế liền thành một màn mà Úc Khải đi ra nhìn thấy.
Một người cộng với ba cái di động, hàn huyên gần nửa tiếng.
Úc Khải trợn mắt há hốc mồm.
Còn có loại thao tác này sao?!
Ba người trong một vở kịch có là gì? Cảnh Vân Trăn có thể một mình với ba vở kịch!
Hắn làm được, hắn làm được!
"Tới, hiện tại các người bắt đầu phát biểu, mỗi một lời của các cô nói ra sẽ là bằng chứng trước tòa! Tối nay, chúng ta cần phải nói chuyện này cho rõ ràng, các người không được cúp điện thoại, nếu không......" Cảnh Vân Trăn nghĩ nghĩ, dùng giọng điệu siêu tàn nhẫn cảnh cáo: "Cả đời bất lực, vĩnh viễn chỉ có 1 giây là kết thúc!"
Ba em gái chăm sóc khách hàng: "......"
Con mẹ nó, người này có bệnh à!
Nhưng tuân theo nguyên tắc "khách hàng là thượng đế", ba em gái chăm sóc khách hàng vẫn tận tâm tận lực phục vụ, kiệt lực giải đáp nghi vấn cho hắn.
"Chào ngài, tiên sinh, kỳ thực bất luận di động có di động hay không, ngài có di động hay không, di dộng đều có thể kết nối được với đường dây nóng, chúng tôi vẫn luôn là như vậy, làm như vậy cũng để thuận tiện cho khách hàng."
Cái gì?
Có được câu trả lời nhưng Cảnh Vân Trăn vẫn không hài lòng, mà còn khó chịu hơn, lời lẽ chính đáng: "Di động không động, liền không kết nối, không thể tin được, các người đều không thuần khiết, các ngươi không có đạo đức giao tiếp!"
Úc Khải:???
Cậu nghe nói qua nữ đức, nam đức, vẫn là lần đầu nghe nói đạo đức giao tiếp!
"Không giống tôi......" Cảnh Vân Trăn nói xong còn nhỏ giọng nói thầm một câu, mang theo vài phần đắc ý.
Giống anh cái gì? Giống như anh tuân thủ nghiêm ngặt nam đức sao?
Ai có thể nghĩ đến đồng bóng lên trời Cảnh Vân Trăn trong xương tủy là một thiếu nam ngây thơ chứ???
Trước khi ba nhân viên chăm sóc khách hàng bị tra tấn đến phát điên, Úc Khải ngăn hắn lại.
Kết quả cậu lại trở thành người bị hại tiếp theo.
Cảnh Vân Trăn một hai muốn dạy cậu diễn kịch.
Dạy thì dạy, dù sao Cảnh đại ảnh đế đúng là có thực lực, hơn nữa trước đó hắn còn nói qua muốn giúp Úc Khải vượt qua thử vai.
Ngay từ đầu dạy cũng rất nghiêm túc.
"Người mới, cậu biết vì sao tôi chỉ diễn vai bạn bạn diễn của cậu, chứ không diễn nhân vật của cậu không? Bắt chước là khá dễ dàng, nhưng như vậy không có linh hồn. Nếu muốn hòa mình vào nhân vật, không đơn giản chỉ bắt chước là có thể làm được."
"Cậu phải coi nhân vật này như một con người thật sự tồn tại, cậu phải tìm hiểu hắn, hiểu biết cha mẹ hắn, hiểu biết bạn bè hắn, hiểu biết người yêu hắn....hiểu biết mỗi việc xảy ra trong đời hắn, vì sao hắn lại có tính cách này, hắn gặp được chuyện này vì sao lại có phản ứng như vậy, hắn thích cái gì ghét cái gì, để ý nhất và sợ nhất cái gì, cậu phải suy nghĩ không ngừng, nghĩ đi nghĩ lại, tận đến khi sinh ra cộng hưởng với hắn, tận đến khi cậu hiểu biết hắn như hiểu chính con người mình.....nấc~!"
Có câu nói lúc người đàn ông nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất, người đàn ông vốn đẹp trai lại càng đẹp trai hơn.
Nếu không có tiếng nấc rượu.
"Người mới, như vậy, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, hai ngày này cậu bớt thời gian đọc hết nguyên tác tiểu thuyết, sau đó viết cảm tưởng về nhân vật, không được ít hơn 5.000 chữ."
Úc Khải gật gật đầu, cậu cảm thấy Cảnh Vân Trăn nói rất có lý, không khác mấy với nội dung giáo sư giảng bài, nhưng khi giáo sư giảng bài nói quá nhiều từ chuyên nghiệp, cậu không hiểu lắm, ngược lại cách nói thông dụng bình dân này của Cảnh Vân Trăn khiến cậu càng hiểu hơn một chút, mau chóng cầm lấy sổ nhỏ ghi nhớ trọng điểm, nhưng lại tự động bỏ qua nửa câu sau.
5000 chữ? Đương nhiên không thể viết ra, bình thường cậu ghét nhất viết văn, lúc trước luận văn tốt nghiệp của cậu cũng chưa viết nhiều chữ như vậy.
Dù sao chờ Cảnh Vân Trăn tỉnh rượu chắc chắn đã quên rồi.
"Cậu ghi nhớ xong chưa? Tôi tiếp tục nói cho cậu....."
Hắn nói một hồi, thần kinh bị cồn làm tê mỏi liền bắt đầu thả bay tự mình biểu diễn.
"Tới, người mới, tôi diễn với cậu!"
《 Về ảnh đế say rượu nhưng lại diễn từ tổng tài bá đạo cho tới tiểu cô nương 16 tuổi ngây thơ không hề có chút khó chịu nào từ Võ Tòng gặp được Tây Môn Khánh căn bản không hề nhát gan 》
Cùng với.
《 Về một tân binh mới bước chân vào nghề bị lôi kéo từ cô bé lọ lem ngây thơ đến người đàn bà lòng lang dạ sói là đạo đức chôn vùi hay là nhân cách vặn vẹo có là gì? Vì cơm chiều ăn nhiều hai hạt cơm sao! 》
Chuyện này để lại bóng ma không thể xóa nhòa cho Úc Tiểu Khải, thế cho nên mấy ngày sau đó cậu đều mơ tới cảnh diễn kịch với Cảnh Vân Trăn!
Bị Cảnh Vân Trăn uống say lăn lộn như vậy, hai người đều tận 4 giờ sáng mới đi vào giấc ngủ, sau đó lại cùng ngủ quên, còn là loại gõ cửa cũng không tỉnh dậy.
Mãi cho đến giữa trưa mới bò dậy, bị trợ lý sắp khóc tới nơi bắt đi hóa trang rồi xuống tầng.
Ngoài Lâm Nghệ đang trong hang ổ cường đạo phải tự nghĩ cách chạy trốn ra, mấy khách mời khác đều ngồi trước bàn thảo luận gì đó, nhìn thấy bọn họ tới, lần lượt chào hỏi.
"Hai người tới rồi à?"
"Hi, Cảnh ca, em trai Úc Khải!"
Cảnh Vân Trăn vẫy vẫy tay như lãnh đạo Nhà nước: "Các đồng chí sớm."
"Sớm?" Tô Minh Hiên ngẩng đầu nhìn qua: "Cảnh ca, mặt trời phơi tới mông rồi cậu có biết không?"
Cảnh Vân Trăn vẫn mạnh mẽ như thường: "Chính nghĩa còn có thể đến trễ, tôi không thể ngủ nhiều thêm hai phút sao?"
Mọi người: "......"
Cậu lấy cái gì ra so với chính nghĩa!
Tô Minh Hiên: "Thôi đi, cậu cả ngày chỉ biết dạy hư người mới người ta."
Người mới vốn ngây thơ lương thiện thành thật cỡ nào, hiện tại cư nhiên cũng bắt đầu quang minh chính đại ngủ nướng và bỏ vê công việc!
Quá lắm rồi!
"Dạy hư gì chứ?" Cảnh Vân Trăn tiếp tục không biết xấu hổ: "Đây là dẫn cậu ấy đi lên con đường thắng lợi đỉnh cao đả đảo chủ nghĩa tư bản."
[Ha ha ha, chỉ cần Cảnh Vân Trăn xuất hiện, chương trình liền trở nên thú vị, cười muốn chết!]
[Công khai mắng đầu tư ba ba?]
[ Đạo diễn:? ]
[ Cảnh Vân Trăn, anh toi rồi! ]
"Sao tụ tập hết ở đây vậy, chờ ăn cơm sao? Sắp 1 giờ còn chưa ăn cơm?" Cảnh Vân Trăn kéo ra hai cái ghế dựa, cà lơ phất phơ ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh: "Người mới, ngồi, ăn sáng."
"Ăn đi, hiện tại đang đợi các cậu!" Tô Minh Hiên khinh bỉ lên tận trời: "Nói một chút, hôm qua các cậu mất bao nhiêu tiền?"
"Mất tiền?" Cảnh Vân Trăn không hiểu lấy ra "thẻ ngân hàng" xem thử: "Không mất tiền."
"Hả? Úc Khải thì sao? Cậu thì sao?"
Úc Khải cũng nhìn nhìn, trả lời: "Không có."
"Sao có thể? Vì sao tối qua các cậu không bị làm sao?"
Úc Khải: "Sao thế?"
Thì ra tối qua xuất hiện một NPC bí ẩn, lấy trộm thẻ mở cửa ở quầy, nửa đêm trộm lẻn vào phòng khách mời ăn cắp tiền.
Khi hắn tiến vào phòng đều để lại nước bùn trên mặt đất, ít thì bị lấy 50%, nhiều trực tiếp bị trộm sạch.
Ngoài Cảnh Vân Trăn và Úc Khải ra, không một ai may mắn thoát khỏi.
"Tiền chúng tôi bị mất rồi! Hiện tại phải bắt được tên "quái vật bùn lầy" trong ngày hôm nay, nếu không sẽ không lấy lại được tiền."
"Cho nên vì sao các cậu không bị mất?"
Đừng hỏi, hỏi chính là sinh hoạt về đêm phong phú.
Úc Khải suy đoán, đại khái là bởi vì hai người ngày hôm qua trời gần sáng mới ngủ chăng? NPC căn bản không tìm được cơ hội tiến vào trộm tiền.
"Chúng tôi hiện tại tìm được 5 cái manh mối, còn thiếu một cái, một cái cuối cùng cũng tìm được rồi, nhưng không lấy được, nó ở trên một tòa tháp rất cao, cần dùng một đạo cụ đổi lấy dây an toàn để leo lên, đạo cụ kia ở chỗ Cảnh ca cậu."
Đạo cụ kia là thứ Cảnh Vân Trăn lấy được khi tiến vào hang ổ bọn cướp ngày đầu tiên, vốn cho rằng vô dụng, không ngờ đang chờ ở chỗ này.
"A, không có anh đây các người liền không được." Cảnh Vân Trăn đắc ý ngạo mạn hếch cằm lên: "Nhưng vì sao tôi phải giúp các cậu chứ?"
Hắn cũng không mất tiền, vì sao phải giúp người khác tìm, đây không phải trợ giúp đối thủ cạnh tranh sao?
"Cảnh ca, cậu cũng không thể như vậy, ngày hôm qua chúng ta còn cùng nhau uống rượu ăn thịt nướng nữa mà."
"Đúng vậy còn nói những lời chân thành nữa mà."
Cảnh Vân Trăn lãnh khốc nói: "Đó là đạo diễn sắp xếp."
"Cảnh ca, giúp đỡ đi mà ~ mười mấy năm tình nghĩa anh em của chúng ta không thể dùng tiền tài để cân nhắc phải không?"
"Ha, cậu đừng làm tôi buồn nôn." Cảnh Vân Trăn ra vẻ cả thế giới say mình ta tỉnh: "Chương trình cạnh tranh không có tình anh em."
"Được rồi, Cảnh ca, chúng tôi biết rồi, ngày hôm qua là cậu lén lấy thêm bảo vật, chính cậu khiến quái vật bùn lầy chạy ra trộm tiền của bọn tôi, cho nên cậu phải chịu trách nhiệm với bọn tôi."
Cảnh Vân Trăn tàn nhẫn nói: "Thôi đi, đừng cho là tôi không biết, chắc chắn các cậu cũng có người lấy thêm."
Đều là lão bánh quẩy trong các chương trình tống nghệ, giả vờ giả vịt.
"Còn có, ai bảo các cậu ngủ như chết như vậy làm gì? Phải thời khắc bảo trì cảnh giác, hiểu chưa?"
"......"
Cảnh đại ảnh đế vô tình tàn sát.
Hôm nay không thể nói chuyện!
Thấy đánh bài tình cảm thất bại, bài làm nũng cũng không thành công, tấn công đạo đức cũng thất bại, đám người đành phải sử dụng tuyệt chiêu!
"Được rồi, đây là cậu ép chúng tôi!"
Cổ Mạc cùng Tô Minh Hiên liếc nhau, đồng thời ra tay, một trái một phải bắt lấy bả vai Úc Khải xách cậu lên, Tằng Hi và Hàn Tình thì lập tức rút ra đao súng nhựa bên dưới bàn dí vào cổ cậu.
Vì thế Úc Khải đang ăn sáng còn chưa kịp phản ứng, cả người cả điểm tâm đều bị bắt cóc, mấy người vây cậu thật chặt.
Úc Khải:?
Cảnh Vân Trăn:???
"Các cậu bắt người mới làm gì?"
"Uy hϊếp cậu thôi."
[ Ha ha ha ha ha, mọi người đều thông minh ra rồi! ]
[ Cười muốn chết ha ha ha! ]
"......Vì sao lại là tôi?" Úc Khải cầm điểm tâm, mặt đầy ngơ ngác.
Nằm cũng bị bắt, tiểu cá mặn làm sai cái gì?
[ Vẻ mặt này của Úc bảo thật vô tội ha ha ha!]
[Mẹ ơi, Úc bảo bối thật sự quá đáng yêu ha ha! ]
Hàn Tình: "Cảnh ca, từ giờ trở đi, tính mạng tiểu đệ của anh đang nằm trong tay chúng tôi!"
Cảnh Vân Trăn: "......"
Tằng Hi: "Nếu anh không đồng ý với chúng tôi, chúng tôi sẽ gϊếŧ con tin!"
Cảnh Vân Trăn: "............"
Tô Minh Hiên: "Cậu cần phải nghĩ kỹ, nếu em trai Úc Khải vì cậu mà "chết", lương tâm của cậu sẽ không đau sao? Buổi tối sẽ không mất ngủ sao?"
Cảnh Vân Trăn: ".................."
Cảnh Vân Trăn: "Tôi cũng không thể cho không các cậu được."
Hắn thật vất vả mới lấy được.
"Như vậy, 300 nén bạc thêm em trai Úc Khải?"
"Có 300? Quá ít, đã ngày thứ năm rồi, các cậu còn không thấy xấu hổ khi nói ra miệng à?" Cảnh Vân Trăn dựng thẳng ba ngón tay: "3000."
"3000? Làm ơn! Cảnh ca, cậu có thể tàn nhẫn như vậy sao? Chúng tôi đều bị cướp chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ, lấy đâu ra 3000?"
"Như vậy đi, 500, 500 đủ thành ý chứ?"
"Không thể nào."
"800? Không thể nhiều hơn!"
"1000."
"Thành giao!"
Tô Minh Hiên cùng Cổ Mạc nhỏ giọng thì thầm: "Cậu thấy chưa, tôi đã nói chỉ cần bắt lấy Úc Khải cậu ta sẽ nhả ra mà?"
Cổ Mạc vẻ mặt sùng bái giơ ngón tay cái lên: "Tô ca, anh thật cơ trí!"
[ Đột nhiên phát hiện bọn họ mỗi người đều có tiềm chất làm gian thương ha ha ha! ]
[ Úc Tiểu Khải:? Các ngươi lễ phép sao? ]
[ Ha ha ha, 1000 nén bạc mua được Úc bảo, không lỗ! ]
[ Ta cũng muốn mua ha ha ha! Xin hãy bán cho ta một tá Úc bảo!]
Một tay đưa tiền một tay giao Úc Khải.
Một đám người buông Úc Khải ra, Hàn Tình còn học theo bọn bắt cóc trên phim, đẩy Úc Khải một phen: "Được rồi, ngươi mau đi đi."
Vốn dĩ cô đẩy rất nhẹ, nhưng Úc Khải không đứng vững một cái, cả người trực tiếp nhào về phía trước, thiếu chút nữa té ngã, cũng may Cảnh Vân Trăn phản ứng nhanh, tiếp được cậu, ôm vào lòng.
Cảnh Vân Trăn đột nhiên ngửi được một mùi thơm khiến người thực thoải mái.
Người mới vừa mới ăn điểm tâm, cả người giống như có một cỗ ngọt ngào.
Cảm giác có vẻ ăn rất ngon.
Fan CP hét lên.
[ Oa!! Là ôm! ]
[ Cục Dân Chính: Ta tới đây, ta tới rồi đây!!! ]
Úc Khải đứng dậy từ l*иg ngực cứng ngắc của Cảnh Vân Trăn: "Cảm ơn Cảnh tiên sinh."
Cảnh Vân Trăn chậc một tiếng: "Người mới này, sao còn khách khí như vậy làm gì? Vì cứu cậu, tôi đã hạ vốn gốc rồi đấy, đừng gọi tiên sinh, gọi anh trai."
Úc Khải: "......"
Úc Khải: "À, vậy......cảm ơn anh trai?"
Khà, quả nhiên rất ngọt!
Khóe môi Cảnh Vân Trăn hơi nhếch lên.
Bốn người đột nhiên cảm thấy bị một cái kết giới thần kỳ ngăn cách khỏi cái bầu không khí kỳ diệu kia:?
"Vậy thì........Cảnh ca, đạo cụ đâu?"
"Chờ." Cảnh Vân Trăn trở về phòng, lấy cái đạo cụ kia ném cho Tô Minh Hiên.
Đám người Tô Minh Hiên cầm đạo cụ đổi lấy dây an toàn, cuối cùng thành công lấy được manh mối cuối cùng.
6 manh mối kết hợp với nhau, bọn họ biết được đại khái lối đi của quái vật bùn lầy.
Khách điếm này ở trung tâm ba con phố, bắt lấy hắn là có thể lấy lại tiền của mình về, người đầu tiên bắt được hắn, còn có thể có thêm 6.000 nén bạc.
Nghe được lời này, Cảnh Vân Trăn lập tức hăng hái.
Có tiền không kiếm, chỉ có thằng ngu.
Chạy bộ bắt người chính là sở trường của hắn.
"Đi, hôm nay anh đây cũng mang cậu nằm thắng." Cảnh Vân Trăn lôi kéo Úc Khải ra ngoài.
Nhưng đi được hai bước, thấy Úc Khải có vẻ không quá muốn chạy, liền an bài cậu tới quán trà bên cạnh ngồi cắn hạt dưa, tự mình đi ra ngoài bắt trộm.
Úc Khải cũng nhân cơ hội lấy ra tiểu thuyết 《 Bạch Châu Lục 》để xem.
Cậu cảm thấy tối qua Cảnh Vân Trăn nói rất có lý, chỉ bắt chước không là không đủ, muốn hòa mình vào một nhân vật nào đó trước tiên phải hiểu biết về hắn.
Khó trách trước kia đã nghe nói một vài diễn viên chuyên nghiệp khi đóng kịch bản cải biên sẽ không chỉ tìm hiểu kịch bản, mà còn tìm hiểu nguyên tắc.
Lúc trước đã nói,《 Bạch Châu Lục 》 chính là tiểu thuyết điển hình cho thể loại nghịch tập vả mặt "chớ khinh thiếu niên nghèo", tuy cũ, nhưng tác giả hành văn không tồi, tiết tấu rất nhanh, vả mặt rất sướиɠ, bàn tay vàng rất lớn, đặc biệt thu hút!
Ít nhất Úc Khải đọc mấy chương liền có chút không dừng lại được.
Cho dù là cốt truyện thổ đến không thể thổ hơn như "Nam chính mai danh ẩn tích trộm làm công trong một môn phái nhỏ, kết quả bị pháo hôi bắt nạt xa lánh, không thể nhịn nổi nữa ở đại hội tỉ thí võ một chiêu lập tức hạ gục phao hôi, kinh diễm bốn phương, trực tiếp được trưởng môn môn phái thu làm đệ tử chân truyền, còn được mấy em gái rất xinh đẹp ái mộ".
Úc Khải cũng sướиɠ theo.
Cậu thừa nhận, cậu chính là thổ cẩu!
So với nam nữ chính, nam hai tuy xuất hiện từ sớm, nhưng hắn và tiểu sư đệ vì báo thù cho một nhà nam chính mà lén rời khỏi sư môn đã là một cốt truyện kéo dài tới cuối truyện.
So với con đường nghịch tập gặp thần sát thần, Phật chặn sát Phật của nam chính, nam hai và tiểu sư đệ giống như nhân vật đảm nhiệm khôi hài trong truyện, đầu tiên là tốt bụng giúp người kết quả bị người lừa, sau đó để lấy lại trang bị của bọn họ, bất đắc dĩ, tiểu sư đệ mặc nữ trang trà trộn vào lầu xanh, kết quả diễm áp hoa khôi, thiếu chút nữa bị người đùa bỡn.
Cực kỳ thú vị.
Úc Khải bị chọc cười.
Xem xong tập 1, Úc Khải trở về lấy tập 2, khi đang đi xuống cầu thang, đường phố bên ngoài truyền tới tiếng gào.
"Đuổi! Mau đuổi theo! Ngăn hắn lại!"
"Sao hắn lại chạy nhanh như vậy chứ!"
"Cảnh Vân Trăn, hắn chạy bên này! Cậu mau lại đây, đuổi!"
Năm người hiếm khi đoàn kết nhất trí.
Nhưng vị NPC này vừa nhìn là biết là người chuyên nghiệp được mời tới, giống như con thỏ, chạy trốn rất nhanh.
Cảnh Vân Trăn ban đầu ở một con đường khác, không nhìn thấy hắn, tới lúc được gọi thì cũng đuổi theo không kịp.
Chỉ có thể bất lực nhìn hắn lại biến mất ở đâu đó trên đường phố.
"Chạy nhanh quá rồi đấy."
"Chớp mắt một cái đã không thấy người đâu!"
"Tôi mệt chết rồi."
"Thôi, đi xem thử trước, hỏi lại NPC khác, nói không chừng có bí quyết gì đó."
Đúng lúc này, Úc Khải vừa vặn muốn ra khỏi quán trà, chân cậu vừa nâng lên, một NPC đeo mặt nạ ăn mặc quần áo màu xám từ sau lưng vọt tới, hai người bịch một cái va vào nhau.
Úc Khải bị đυ.ng thiếu chút nữa ngã lăn quay ra đất, cũng may Đường Hân Nhiên ở phía sau cậu phản ứng thần tốc, tóm một cái đã bắt được cánh tay cậu, sau đó đẩy người kia ra.
"Tiểu Khải, cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì, cảm ơn chị Hân......" Tuy Úc Khải không sao, nhưng vẫn bị hoảng sợ.
Khoảnh khắc bọn họ đυ.ng vào nhau, thẻ ngân hàng của Úc Khải rung lên, cậu lấy ra nhìn xem.
Vừa nhận được 6.000
Đừng quên, người đầu tiên bắt được NPC liền có thể đạt được 6.000 nén bạc!
Úc Khải:???
Úc Tiểu Khải mê mang, Úc Tiểu Khải không hiểu.
[ Ha ha ha ha ha, người ngồi ở quán trà, tiền từ trên trời rơi xuống! ]
[ Ta thật sự cười muốn chết ha ha ha, chỗ rẽ gặp được tình yêu? ]
[ Thật không hổ là cẩm lý Úc bảo của chúng ta ha ha ha!! ]
[Cho nên người khác đuổi theo NPC mấy con phố đều không đuổi kịp, cuối cùng lại bị Úc Khải đang đọc tiểu thuyết sờ cá bắt được?]
Hơn nữa còn là bị ép bắt được.
Các khách mời khác đi tới cũng tập thể trợn tròn mắt nhìn một màn này, hâm mộ ghen tị.
Còn có loại thao tác này?!
"Úc Khải, cậu bắt được hắn?"
"Cái đệch, em trai Úc Khải, vận khí này của cậu thật sự quá tuyệt."
"Bắt được?" Cảnh Vân Trăn đi tới, thấy trán Úc Khải đỏ một khối, mày vô thức nhíu lại: "Cậu bị đυ.ng vào? Không sao chứ?"
"Tôi không có việc gì, chỉ là va vào anh trai đeo mặt nạ một chút thôi."
"Đυ.ng vào một chút cũng đỏ thành như vậy? Đau không?" Cảnh Vân Trăn nghe được câu trả lời cũng không quá yên tâm, tiến đến gần trước mặt Úc Khải nhìn kỹ, nhìn một hồi liền không tự chủ dịch xuống dưới.
Đôi mắt của người mới thật xinh đẹp, vừa to vừa sáng ngời, mắt hình tròn tròn giống như hạnh nhân, lông mi rậm cong vυ"t, con ngươi đen bóng bị mí mắt che khuất một chút, lười biếng, còn có vài phần ôn thuần khó tả.
Đặc biệt ngoan.
"Hơi đau một chút, nhưng không nghiêm trọng, da của tôi chính là như vậy, nhéo hai cái cũng sẽ đỏ nửa ngày, có lẽ buổi chiều mới có thể hoàn toàn biến mất."
Kỳ thực anh trai NPC kia cũng kịp phanh lại vào thời điểm mấu chốt, cũng không đâm quá mạnh, trán Úc Khải đỏ chủ yếu là do thể chất, da cậu đặc biệt là da mặt cực kỳ mẫn cảm, bị đυ.ng vào một chút liền rất dễ lưu lại dấu vết rõ ràng.
Aiz, người mới cũng thật yếu ớt mỏng manh.
Cảnh đại ảnh đế phun tào như vậy trong lòng, nhưng hành động lại rất thành thật.
"Cậu tới đây."
"Hả?"
Chờ Úc Khải ghé sát vào, người đàn ông thổi thổi nhẹ nhàng vài cái lên trán cậu.
"Phù ~"
"Còn đau không?"
Úc Khải thất thần, qua vài giây mới phản ứng lại được, gương mặt không hiểu sao có hơi hồng, nhỏ giọng nói: "Không đau, cảm ơn anh."