Chương 10

Giọng nói của Giang Mạch vang lên, lạnh lẽo như băng: "Ngươi còn gì để nói nữa không?"

Vẻ hung hăng, ngạo mạn của Hồ quản sự hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi tột cùng. Hắn nhìn Giang Mạch, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng. Hắn cảm thấy như có một cặp mắt vô hình đang nhìn thấu tâm can mình, bất kể hắn làm gì, nghĩ gì, đều bị đối phương nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Ta... ta nhận tội." Hồ quản sự lắp bắp thừa nhận, giọng nói run rẩy.

"Tốt." Giang Mạch trở lại ghế chủ tọa, thản nhiên nói: "Hôm nay là hạn chót một tháng, bây giờ các vị có thể nêu ý kiến của mình."

Trong buổi họp quan trọng này, cả Giang Kính và Giang Hàm Dư đều vắng mặt. Giang Hàm Dư đã lên đường đến kinh thành, còn Giang Kính thì bị vợ giữ lại.

Mấy vị quản sự còn lại nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Bầu không khí căng thẳng bao trùm lên toàn bộ căn phòng.

Giang Mạch kiên nhẫn chờ đợi một lúc, thấy không ai lên tiếng, cậu mới chậm rãi mở miệng: "Nếu mọi người không có ý kiến gì, vậy từ hôm nay trở đi, toàn bộ sản nghiệp của cha ta sẽ chính thức do ta tiếp quản."

Các vị quản sự đồng loạt chắp tay, cung kính đáp: "Chúng tôi không có ý kiến."

"Vậy thì tốt." Giang Mạch nói tiếp, giọng nói rõ ràng, dứt khoát: "Ta có vài yêu cầu. Thứ nhất, ta sẽ không can thiệp quá sâu vào công việc kinh doanh của các vị, mọi việc cứ tiếp tục như bình thường. Thứ hai, ta không quan tâm các vị là do ai đề bạt, đã làm việc ở đây thì tuyệt đối không được có hai lòng, ta sẽ không truy cứu quá khứ. Thứ ba, tuyệt đối không được làm chuyện trái với lương tâm, nếu ai vi phạm, thì kết cục của Hồ quản sự chính là bài học nhãn tiền."

Giang Mạch dừng lại một chút, rồi hỏi: "Vị trí quản lý của Hồ quản sự, các vị có đề cử ai thay thế không?"

"Tôi thấy Trần Tư Văn khá phù hợp."

"Mai Lâm cũng là một lựa chọn tốt, người này tỉ mỉ, lại có đầu óc sáng tạo, dám nghĩ dám làm."

...

Các vị quản sự bắt đầu bàn luận sôi nổi, mỗi người một ý kiến. Giang Mạch lắng nghe hồi lâu nhưng vẫn chưa thấy họ đi đến thống nhất, đành phải ra hiệu cho họ dừng lại: "Các vị cứ về suy nghĩ kỹ càng, hai ngày nữa dẫn người các vị đề cử đến gặp ta."

"Vâng, chúng tôi xin phép lui."

Bên ngoài phòng họp, các vị quản sự nhỏ giọng bàn tán.

"Trước đây thật sự không nhìn ra, vị tiểu công tử nhà họ Giang này lại lợi hại đến vậy."

"Quả đúng là hổ phụ sinh hổ tử!"

Một số người không nói ra miệng, nhưng trong lòng cũng âm thầm tán thưởng. Có thể một đòn hạ gục Hồ quản sự, khiến hắn phải cúi đầu nhận tội, chẳng phải đã chứng tỏ năng lực phi phàm của Giang Mạch hay sao? Cần biết rằng, ngay cả Giang lão gia lúc trước cũng không tìm ra được điểm yếu của Hồ quản sự.

Sau khi mọi người rời đi, Giang Mạch đứng bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Cây cối đâm chồi nảy lộc, vạn vật sinh sôi, mang theo sức sống mãnh liệt của mùa xuân. Đôi mắt cậu khẽ cong lên, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi. Cậu thực sự yêu thích thế giới này.

Việc nhà họ Giang đã tạm thời được giải quyết ổn thỏa. Tiếp theo, đã đến lúc cậu lên đường tiến vào kinh thành.