Chương 5.1: Tranh chấp

Cố Tranh cùng đoàn người thay đổi thân phận, lặng lẽ an cư tại Giang Châu.

Trở về nơi tạm trú, đã có một vị đại phu chờ sẵn.

Cố Tranh trên người không có nhiều vết thương, rất nhanh đã được xử lý xong. Đại phu cẩn thận bắt mạch, dặn dò một vài điều cần lưu ý, sau đó được ám vệ dẫn đi bốc thuốc.

Nằm trên giường, Cố Tranh trong lòng nổi lên nghi hoặc. Vị đại phu kia không hề nhắc đến chuyện trúng độc, là cố tình giấu diếm hay là không phát hiện ra? Không đúng, nhìn biểu cảm của ông ta không giống đang che giấu điều gì. Loại độc kia không phổ biến, nhưng gây tổn hại rất lớn đến cơ thể, không thể nào không phát hiện ra được. Nếu cả hai điều trên đều không phải, vậy thì chỉ còn một khả năng: độc tố trong cơ thể hắn đã biến mất một cách kỳ lạ.

Chuyện trúng độc hắn có thể chắc chắn, đại phu không nhắc đến, hiện tại hắn cũng không cảm nhận được cảm giác nặng nề sau khi trúng độc, tình huống này chỉ có một lời giải thích, đó chính là khi hắn không hay biết, đã có người giải độc cho hắn.

Người có cơ hội này, chỉ có một, chính là người cá mà hắn gặp bên suối nước lạnh nhà họ Giang.

Là chàng sao?

Nhớ lại chiếc đuôi cá bạc lấp lánh dưới ánh trăng, cùng đôi mắt trong veo ấy, khóe môi Cố Tranh bất giác cong lên một nụ cười dịu dàng.

Bất kể có phải chàng hay không, Cố Tranh đều muốn gặp lại chàng một lần nữa, hỏi tên chàng, hỏi chàng sống ở đó có quen không, có bị ai bắt nạt không, nếu có thể, hắn muốn đưa chàng đi, hắn muốn...

...chăm sóc chàng.

…….

Giang Mạch tạm thời vẫn chưa biết có một người đang muốn chăm sóc bản thể người cá của mình, hiện tại cậu đang ở thư phòng kiểm tra sổ sách mà các vị quản sự giao lên.

Bản thân Giang Mạch không giỏi mấy thứ này, vừa nhìn thấy mấy quyển sổ dày đặc chữ số đã thấy đau đầu, may mà có hệ thống, loại vấn đề liên quan đến số liệu này đối với hệ thống mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Hệ thống quét qua một lượt sổ sách, những chỗ có vấn đề sẽ được liệt kê ra, Giang Mạch có thể trực tiếp xem xét những chỗ đó, nhanh hơn rất nhiều so với việc tự mình lật giở sổ sách.

Trong lòng âm thầm khen ngợi năng lực của hệ thống, Giang Mạch cầm lấy đĩa bánh ngọt trên bàn, cắn một miếng, ừm, ngon thật.

Bánh ngọt được đưa đến từ "Phẩm Hương Cư", tửu lâu thuộc sản nghiệp của Giang gia, là món mới của mùa sau. Loại bánh này có màu sắc như ánh trăng, vị ngọt thanh mát. Hình dáng giống như những viên ngọc trai căng tròn, vỏ bánh mỏng, nhân bánh mềm mịn, thơm ngon mà không ngấy.

Nói đến "Phẩm Hương Cư", Giang Mạch cầm lấy quyển sổ kế toán bên cạnh, trong số những quyển sổ có vấn đề, có cả sổ của "Phẩm Hương Cư".

Quản sự của "Phẩm Hương Cư" họ Dương, là một lão nhân, từng cùng cha của nguyên chủ gây dựng sự nghiệp, theo lý mà nói, không nên xảy ra tình huống này.

Giang Mạch quyết định đến "Phẩm Hương Cư" xem thử.

"Phẩm Hương Cư" là chi nhánh lớn nhất trong số các sản nghiệp của Giang gia, từ kinh thành cho đến Tây Bắc nơi thường xuyên xảy ra chiến loạn, đều có cửa hàng của nó.

"Á! Xin lỗi, xin lỗi!"

Giang Mạch vừa bước vào cửa, đã bị một tiểu nhị mặc áo xám đυ.ng phải, nước canh văng tung tóe lên người.

Giang Mạch còn chưa kịp phản ứng, tên cận vệ đi theo bên cạnh đã lập tức tiến lên, quát lớn:

"Ngươi làm sao vậy, bất cẩn như thế, nếu làm bị thương công tử nhà ta thì phải làm sao?"

"Ta, ta không cố ý..."

Tên kia cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.