Chương 1: Cá hộp hoa hồng (1)

“ Vào lúc không giờ đêm ngày 22 tháng 2, tại khu Nam thành thị xảy ra sự kiện xung đột xả súng, một nam sinh cấp ba mới mười tám tuổi bị trúng đạn ở phần ngực, không may qua khỏi. Hiện tại, án kiện còn đang được cơ quan chức năng điều tra làm rõ…”

Tại một cửa hàng thức ăn nhanh, tin tức đang được thông báo trên màn hình TV, một cô nữ sinh mặc trang phục giáo phục ngừng tay cầm đôi đũa, chuyển hướng sang bên cạnh bạn cùng lớp: “Người bị bắn chết buổi tối hôm trước chính là bạn cùng trường của bọn mình, cái người đeo mắt kính, cực kỳ đẹp trai, đàn anh Kỳ Cứu phải không?”

Bạn cùng lớp gật đầu: “Đúng vậy, đáng tiếc quá…”

“Lại nói tiếp, án tử này ba mình tiếp nhận điều tra.” Cô lại bổ sung một câu.

“Hung thủ không tìm được sao?”

“Ừm. Nghe nói camera giám sát xung quanh vừa vặn đều bị phá hỏng rồi, hơn nữa ngày đó bởi vì bỗng dưng có tuyết lớn, bệnh viện bị quá tải, nhà máy điện lực tê liệt,các cửa hàng gần đấy cũng đều đóng cửa, tối lửa tắt đèn, nên không có nhân chứng nào cả.”

“Với cả... Nghe nói, hiện trường còn rất quỷ dị.”

“Quỷ dị? Như thế nào? Kể tớ với.”

Bạn cùng lớp hạ giọng, thò đầu chụm lại: “Quỷ dị chính là, tại hiện trường nơi đàn anh bị tử vong sau cuộc đấu súng, bên trên thi thể của anh ấy có một chiếc bánh sinh nhật vẫn còn hoàn chỉnh không bị hư hại gì. Là chỉnh chỉnh tề tề mà ở trên người, bánh kem có phết bơ, trang trí vài bông hoa kem cũng chưa bị va chạm đến, cậu nghĩ xem có rợn người hay không?”

Đối phương thấp giọng “A” một tiếng, rùng mình một cái rồi tự giải thích: “Việc này... có thể là do đêm đó đàn anh tự mua?”

“Nhưng cho dù là anh ấy có tự mua đi chăng nữa, viên đạn đã xuyên thấu trái tim lớn tạo ra xung lượng lớn như vậy, nhưng bánh kem không chỉ không hư hại gì, còn đặt hoàn chỉnh bên trên thi thể, điều này phải giải thích như thế nào?”

“Đúng, đúng là có điểm cực kỳ không thích hợp.”

“Hung thủ biếи ŧɦái quá đi!”

Kế tiếp, “Tin tội phạm gϊếŧ vợ trong vụ án phanh thây cho cá ăn bị xử bắn”, “Vụ án nghiêm trọng bể chứa nướ© ŧıểυ có xác người đã bắt được thủ phạm tình nghi” liên tục được đưa tin, hai cô nữ sinh ăn cơm trưa, càng ăn càng trầm mặc, rất nhanh chẳng muốn ăn gì nữa.

Gần đây, tất cả mọi người đều có cùng một cảm giác, thế giới này hình như càng ngày càng điên cuồng, tội phạm hoạt động cũng càng ngày càng thường xuyên.

Nhóm tội phạm không thèm kiêng nể gì, tất cả đều hướng tới sự phá huỷ mọi thứ vô tận.

“Thật đáng sợ, còn như vậy nữa tớ đến ra khỏi cửa nhà cũng không dám đâu...”

“Đúng vậy, thế giới hiện tại quá biếи ŧɦái đi…”

Khi hai người còn đang nói chuyện, bên ngoài cửa hàng thức ăn nhanh lại nổi lên một đợt tuyết lớn.

***

【Thật đáng tiếc, hệ thống kiểm tra đo lường, ngài đã tiến vào trạng thái tử vong.】

Một thanh âm vô thực từ trong không trung vang lên, ý thức Kỳ Cứu dần dần thức tỉnh.

“Trạng thái tử vong?” Mới vừa tỉnh lại, Kỳ Cứu có hơi ngốc một xíu.

【Đúng vậy.】

【Nguyên nhân chết: Bị bắn chết nên bỏ mình.】

Ngực bị bắn thủng như vẫn còn đọng lại xúc cảm đau đớn, nhưng Kỳ Cứu đã không thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của mình nữa rồi.

Tựa như không lâu trước đây, có thứ gì đó đã đυ.c lỗ trái tim cậu.

Trái tim…

Cậu sờ sờ trái tim im ắng không còn nhịp của mình, vẻ mặt bỗng nhiên cứng đờ.

Kỳ Cứu cuối cùng cũng nhớ lại.

Vào ngày 21 tháng 2 hôm trước, vào đêm sau khi có trận tuyết lớn.

Cậu đem theo một chiếc bánh kem từ cửa hàng tiện lợi đi ra. Đêm đã khuya, chuyến xe cuối cùng trong ngày đã ngừng chạy từ sớm, nên cậu phải dọc theo con đường đen như mực, đi theo hướng về lại căn chung cư của mình.

Mãi đến khi cậu đi đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ, mấy người trẻ từ party trở về đứng ở đường cái đối diện, say khướt, ồn ào náo nhiệt đánh vỡ những khối tuyết trong đêm khuya an tĩnh.

Lúc ấy Kỳ Cứu nhìn đồng hồ, 11 giờ 57 phút.

Cậu sở dĩ nhớ rõ như vậy, là bởi vì còn có ba phút nữa là cậu có thể nghênh đón sinh nhật tuổi mười tám của chính bản thân.

—— “Kỳ Cứu.”

Đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe được có người kêu tên cậu từ phía sau.

Kỳ Cứu bỗng nhiên quay đầu lại.

Nhưng phía sau im ắng, ngoại trừ đường phố bên ngoài bị tuyết bao trùm, còn lại cái gì đều chẳng có.

Vậy ai đã kêu cậu?

Kỳ Cứu sửng sốt mấy giây, lại lấy lại tinh thần ngay, chú ý tới bóng người ở bên đường đối diện.

Người nọ mặc áo gió màu đen, hai tay cắm vào hai túi áo, đứng đó nói đông nói tây với đám thanh niên party, trông có vẻ không hợp nhau.

Hắn rũ vành nón xuống thấp, nơi này chỉ có tuyết quang vào ban đêm nên Kỳ Cứu thể thấy không rõ diện mạo của đối phương.

Nhưng Kỳ Cứu vẫn có chút để ý.

Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên.

Người đàn ông kia rời khỏi đám thanh niên party, đi tới phương hướng nơi Kỳ Cứu đang đứng.

Chiều cao của đối phương cùng với cậu không lệch nhau lắm, khuôn mặt bị khẩu trang che đến kín mít, đôi tay vẫn luôn cắm ở túi áo.

Hai người khoảng cách càng ngày càng gần.

Khi sượt ngang qua vai nhau, Kỳ Cứu rũ tầm mắt xuống, chú ý tới cổ tay áo có lộ ra chút một vài sợi lông mảnh màu xám bạc của đối phương.

Như là bị một con mèo màu xám bạc lưu lại dấu vết.

Ánh mắt Kỳ Cứu chỉ dừng lại nửa giây, trong nháy mắt, một cái vật thể cứng rắn không hề có dấu hiệu đặt ngay sai lưng cậu.

“Không được lên tiếng, không được quay đầu lại.”

Âm thanh bị máy biến đổi giọng nói vang lên khá nhỏ ở bên tai, , Kỳ Cứu theo bản năng ngừng lại mọi động tác.

Lúc này nhóm thanh niên party đã đi xa, chỉ còn lại hai người đứng thẳng ở đường cái quốc lộ.

Đêm khuya quốc lộ im ắng, chỉ còn lại âm thanh của tuyết rơi.

Thậm chí, hô hấp cực kỳ nhẹ như có như không.

Âm thanh lên cò vang lên một cách đột ngột, phá lệ chói tai.

Kỳ Cứu lúc này mới ý thực được, nòng súng được đặt chuẩn xác vào vị trí trái tim của cậu.

Cậu không thể tưởng tượng mà trợn to hai mắt, nhưng trước phát ra âm thanh, miệng cậu đã bị đối phương gắt gao bịt lại, yết hầu chỉ có thể hoạt động lên xuống một cách không hiệu quả.

Kỳ Cứu cứng người tại chỗ, trái tim dâng lên một trận kinh hoàng, giờ phút này thân thể quỷ dị mà không có cách nào nhúc nhích.

Thật giống như cơ bắp ở tứ chi không chịu nghe theo sự chi phối của cậu, không thể nào giãy giụa phản kháng.

Cách nhau bằng lớp bao tay, Kỳ Cứu không cảm nhận được độ ấm từ đối phương, chỉ có hơi thở lạnh lẽo tột độ từ phía đến ép cả người cậu run lẩy bẩy.

“Kỳ Cứu, nỗ lực sống sót!”

Đối phương biết tên của cậu.

“Tin tưởng cậu có thể làm được!”

Trong nháy mắt khi giọng nói vang lên, đối phương ấn cò súng, viên đạn từ bên trong họng súng bay ra, sau đó xuyên thấu trái tim Kỳ Cứu.

Tất cả sự việc chỉ phát sinh ngắn ngủn trong mấy mấy chục giây, Kỳ Cứu thậm chí chưa kịp làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý tử vong.

Cậu cũng không thể nào giải thích được...

Người nọ vì cái gì một bên nói muốn cậu phải nỗ lực sống sót, một bên nổ súng gϊếŧ cậu?

Thời điểm mà Kỳ Cứu mất đi ý thứ, đồng hồ vừa vặn điểm mười hai giờ đêm.

Vừa đến ngày sinh nhật tuổi mười tám của cậu.