Chương 4: Sống còn nguy hiểm to lớn

Một tiếng động lớn vang lên, căn phòng họp càng trở nên yên tĩnh hơn.

Cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm từ Lương Viễn Thành, Tần Tư Miên tự hỏi mình có phải đã làm điều gì không đúng đắn hay không.

Hãy mạnh dạn lên một chút, từ nay trở đi mình sẽ là Tần Tư Miên, nhất định phải mạnh mẽ lên.

Nghĩ đến đây, cô ưỡn ngực tỏ vẻ kiêu ngạo.

Chỉ là trong mắt hai vị bộ trưởng đang ngồi đối diện, Lương Viễn Thành chỉ nhấn mạnh đây là vợ của hắn, cô gái từ lúc bước vào cửa giống như con tôm nhỏ thì bây giờ bỗng nhiên trở nên kiên cường.

Từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe nói Lương tổng đã kết hôn.

Đối mặt với sự thay đổi đột ngột này, hai vị bộ trưởng đột nhiên có một sự thay đổi đột ngột trong tâm trí.

"Chúc mừng Lương tổng..."

"Chúc mừng!!Chúc mừng."

Nói xong, ánh mắt của Lương Viễn Thành lại như bị tuyết phủ dày đặc, trừng mắt nhìn hai người.

Tần Tư Miên cười xấu hổ.

[Không phải trước đây anh ta vừa nghĩ đến việc ly hôn sao? Hôm nay chuyện gì đang xảy ra vậy? Không ly hôn cũng được. Tôi sẽ tự mình từ từ nghĩ cách. Tại sao chuyện này lại được công khai như vậy!?]

[Anh ta ăn nhầm thứ đồ gì rồi hay sao? Sao thái độ lại thay đổi nhanh chóng thế kia!?]

Lương Viễn Thành siết chặt nắm đấm: “Khi tôi bỏ vợ, cô gọi tôi là kẻ cặn bã, khi tôi tuyên bố với mọi người thì cô lại bảo tôi phát bệnh điên.”

Người phụ nữ này cuối cùng là muốn làm cái quái gì vậy!?

"Vì vậy, có vấn đề! Rốt cuộc có chuyện gì sao!?" Lương Viễn Thành chỉ có thể kìm nén sức lửa đang cháy bừng bừng trong cơ thể, trầm giọng hỏi.

Hai vị bộ trưởng mới tỉnh táo trở lại, vội vàng giải thích: “Không có vấn đề gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, chúng tôi có thể tự mình tìm cách giải quyết.”

"Thật xin lỗi đã làm lãng phí thời gian của Lương tổng. Chúng tôi sẽ làm ngay, chúng tôi sẽ đi ngay."

Tần Tư Miên cảm thấy có chút kỳ lạ, hai con chim cút này nhất định phải có nguyên nhân nào đó mới chủ động tới thăm núi tuyết.

Cô chặn hai người đang định rời đi lại, đưa tay mở tập tài liệu ra, trước mắt hiện ra một bức ảnh chói lóa, dù cô cũng là phụ nữ nhưng khuôn mặt cô lập tức nóng bừng lên.

Ngoài ra còn có báo cáo bên dưới: Các ngôi sao kh.i.ê.u d.â.m nhỏ không còn như xưa nữa mà giờ đây họ đang đảm nhận vai nữ chính trong các tác phẩm lớn.

Vật chủ ban đầu này chụp những bức ảnh tiết kiệm vải như vậy từ khi nào vậy!?

"Tất cả đều được viết vớ vẩn bởi các trang web nhỏ."

"Đúng, đúng, chúng tôi sẽ xử lý tốt, Lương phu nhân không cần..." "Tôi tên Tần Tư Miên, không phải Lương phu nhân, hai người chỉ cần gọi cho đúng tên tôi là được."

[Chết tiệt, cô gái này chụp bức ảnh này khi nào vậy!?]

[Không đúng, bức ảnh này trông kỳ quặc quá đi, phần đầu và kiểu tóc không khớp chút nào.]

[Cái này chắc chắn là ảnh photoshop. Ngay khi nữ chính được chọn, lập tức truyền ra ngoài những tấm ảnh như này. Chẳng phải tên cặn bã này bình thường vẫn luôn quản lý chặt công ty hay sao!? Không có chút ý thức giữ bí mật nào cả!?]

Lương Viễn Thành lỗ tai ù đi, đời này hắn chưa từng nghe qua nhiều lời chỉ trích như vậy, hắn nhìn thấy bộ mặt xanh lè của hai vị bộ trưởng, đột nhiên nhận ra được một vấn đề.

Trong suy nghĩ của bọn họ, CEO là người như thế nào?

Liệu trong lòng họ có tôn trọng CEO nhiều như bề ngoài hay không?

Lời trách cứ sắp xuất ra khỏi miệng được kìm nén lại, Lương Viễn Thành thấp giọng nói: "Loại repost này chỉ cần tích cực tuyên truyền là đủ, không cần để ý tới."

Như được ân xá, hai vị bộ trưởng chợt cảm thấy như được sống lại và gật đầu lia lịa.

"Tôi hiểu rồi, chúng tôi đi làm ngay."

"Mời thư ký Lâm tới đây lần nữa, tôi có chuyện muốn hỏi." Lương Viễn Thành chắp tay, cau mày nghĩ đến chuyện hôm nay.

Đối mặt với sự lịch sự đột ngột, hai vị bộ trưởng sửng sốt một chút rồi nhanh chóng rời đi.

Tần Tư Miên bị bỏ lại một mình trong lòng lại oán thầm, Lương Viễn Thành đang tự kiểm điểm.

Từ lúc hắn tùy tiện chỉ định Tần Tư Miên vào văn phòng đến nay, không quá một giờ, tin tức truyền ra ngoài cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng thật đáng kinh ngạc nếu rơi vào tay đối thủ cạnh tranh.

Một lúc sau, thư ký Lâm mang theo một đống tài liệu đi vào, không đợi Lương Viễn Thành lên tiếng đã nói: “Lương tổng, sau khi rời khỏi văn phòng của anh, tôi đã thông báo với các ứng cử viên rằng nữ chính đã được quyết định, nhưng cũng không tiết lộ danh tín của ứng cử viên được chọn. Và cũng đã cung cấp thông tin của cô Tần cho bộ phận sản xuất."

Sau đó, thư ký Lâm chuyển giao chiếc máy tính bảng cho Lương Viễn Thành, trên đó có một số trang đăng lại bài báo cáo.

“Thông tin sai lệch sớm nhất xuất hiện khoảng nửa tiếng sau khi chúng ta quyết định chọn nữ chính. Lúc đó tôi vừa gọi điện cho bộ phận sản xuất để thông báo, cứ xem như là viết bản thảo thì cũng sẽ không nhanh như vậy. Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng trong số những người có mặt lúc đó đã có người tiết lộ tin tức.”

[Wow, thư ký Lâm thật quả quyết, chính xác và tàn nhẫn như vậy, thư ký Lâm này quả thật là con giun trong bụng tên đại cặn bã này sao?]

Vậy mà còn cần phải nói sao, đây là cánh tay phải của tôi, đây gọi là chuyên nghiệp, nha đầu chết tiệt này!

Lương Viễn Thành cảm thấy mình cuối cùng đã thắng trận chiến trong lòng Tần Tư Miên, vừa mới cảm thấy tự hào...

[Chỉ có thư ký Lâm là không lo lắng khi nói chuyện trước tên căn bã này, người này hoặc là mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng nào đó hoặc là có mối quan hệ thầm kín nào đó với hắn ta mà điều đó không thể nói cho người khác biết.]

[Tình yêu cơ bản, chậc chậc chậc(tiếng tặc lưỡi)……]

Lương Viễn Thành cố gắng hết sức tập trung vào công việc , không để ý đến người phụ nữ tràn đầy suy nghĩ bên cạnh.

Nhưng cảm xúc không dễ kiểm soát như vậy.

Lúc các bộ trưởng run rẩy nơm nớp lo sợ, cô ấy nói rằng đó là vì Lương tổng có vẻ mặt hung ác, còn lúc thư ký Lâm trả lời lưu loát, thù cô ta lại cho rằng mối quan hệ giữa Lương tổng và thư ký Lâm hai người không được bình thường.

Cái quái gì ở trong đầu người phụ nữ này vậy!?

Báo cáo ở trước mặt, nhưng Lương Viễn Thành không khỏi đưa mắt nhìn về phía Tần Tư Miên.

Sau khi mắc chứng prosopagnosia do tai nạn xe hơi, đây là lần đầu tiên hình ảnh của ai đó dường như dần dần trở nên rõ ràng hơn trước mặt anh.

Chết tiệt, nhưng tại sao cô ta lại lắm lời như thế!?

Thư ký Lâm nhìn Lương Viễn Thành, sau đó lại chuyển sự chú ý về phía Tần Tư Miên,

"Chi bằng để cô Tần ra mặt tổ chức họp báo. Tác giả chính gần như đã được xác nhận, sẽ hâm nóng bộ truyện, đồng thời trấn áp tin tức tiêu cực, một mũi tên trúng hai mục đích."

[Họp báo!? Đừng trì hoãn việc ly hôn của tôi.]

Tần Tư Miên cau mày, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đang định từ chối.

Lương Viễn Thành nghe xong tâm tình rất tốt, cô không muốn thì tôi thay cô sắp xếp: "Được, buổi chiều chúng ta sẽ họp báo."

Tận đáy lòng Tần Tư Miên lạnh buốt.

[Hệ thống thân yêu, tôi còn lại bao nhiêu thời gian?]

[Bíp……22 giờ 45 phút, vui lòng tăng điểm tích lũy của bạn càng sớm càng tốt.]

[Họp báo kiểu gì vậy? Đây là một cuộc họp báo định mệnh.]

Tần Tư Miên trừng mắt nhìn vào không trung.

Thư ký Lâm đi ngang qua cô dường như nhớ ra điều gì đó đột nhiên quay lại nói: "Lương tổng, danh tính của cô Tần có thể bị phóng viên hỏi trong buổi họp báo, anh tính trả lời thế nào?"

Suy cho cùng, nếu như tổng giám đốc tập đoàn ôm cô vợ nhỏ của mình, mà không chào hỏi trước, thì phóng viên giải trí không biết sẽ viết ra những tin đồn gì đây.

"Hôm nay chúng tôi dự định ly hôn, có công khai hay không cũng không có gì khác biệt." Tần Tư Miên vội vàng nói.

Nếu thực sự là buổi họp báo làm cho dư luận xôn xao, dù chỉ là vì thể diện, Lương Viễn Thành cũng sẽ không đồng ý ly hôn trong khoang thời gian ngắn như vậy.

Vậy thì cô ấy chẳng phải càng chết chắc sao!?

Vợ CEO nói gì, ly hôn!?

Thư ký Lâm nhìn Tần Tư Miên trong vẻ kiêu ngạo, trong đầu tràn ngập nghi vấn.