Chương 16: Là cô nói không bao giờ lìa xa

“Đi thôi.” Lương Viễn Thành kéo Tần Tư Miên đang đứng một bên sững sờ, đi ngang qua Lâm Mạch.

Vốn dĩ muốn giữ lại, nhưng khi hắn đưa tay ra, Lâm Mạch mới ý thức được bản thân có tư cách gì?

Cũng giống như ở nhà họ Lâm, dù có chuyện gì xảy ra với anh, ngoài việc âm thầm chịu đựng, anh ta còn có tư cách gì để phản đối?

Đã gần mười năm trôi qua, cuộc sống mà Lâm Mạch từng mong muốn, anh đã nỗ lực không ngừng nghỉ dường như ngày càng rời xa anh.

"Em sau này phải theo anh." Lương Viễn Thành bước ra khỏi phòng thay đồ mà không quay đầu lại mà nói.

[Theo anh? Tôi không phải là chó của anh, vậy tại sao tôi phải theo anh chứ.]

Tần Tư Miên nghĩ xong, trên mặt cố lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Có thật không? Em còn tưởng anh không thích em nữa. Thành Thành, em vui quá. Từ nay về sau, em sẽ ở bên anh, không bao giờ rời xa anh dù chỉ một milimet."

[Đi theo anh???? Xem tôi có thể làm phiền chết anh luôn hay không!]

Tần Tư Miên đã chấp nhận chuẩn bị cho một cuộc kháng chiến lâu dài, nếu anh không để ý tới tôi, thì tôi sẽ làm phiền anh đến mức không thể sống nổi!

Bất thình lình quay đầu lại, Lương Viễn Thành nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mặt, đột nhiên tiến lại gần.

Rẽ vào chính là văn phòng của Lương Viễn Thành, ngoại trừ những người xui xẻo phải đến gặp anh, địa điểm này rất ít người đến, ngay cả ánh sáng trong hành lang cũng mờ nhạt hơn những nơi khác rất nhiều.

Sau khi Tần Tư Miên bị choáng váng bởi sự thân mật đột ngột, cô chợt nhận ra rằng hôm nay mình dường như cô đã đâm phải một ổ lạn đào hoa (lạn đào hoa chỉ những mối tình xui xẻo, không đem lại kết quả tốt đẹp gì).

Đầu tiên là Lâm Mạch, hiện tại là Lương Viễn Thành.

"Đây là công ty, nếu có người nhìn thấy anh làm như vậy thì sẽ làm thế nào?" Tần Tư Miên giả vờ làm ra dáng vẻ từ chối, cố ý nhắc nhở Lương Viễn Thành.

[Rõ ràng là thích đàn ông, sao còn mù quáng tán tỉnh? Anh ta có gánh nổi trách nhiệm không?]

Chịu trách nhiệm?

Lương Viễn Thành nâng cằm Tần Tư Miên, mặc dù khuôn mặt cô vẫn còn mơ hồ, nhưng khi anh đã hiểu cô, vẻ ngoài bướng bỉnh nhưng đáng yêu dần dần nổi bật hơn trong mắt anh.

Chỉ là không biết liệu dáng vẻ của cô có giống như anh tưởng tượng hay không.

"Em là vợ của anh, anh hy vọng em sẽ luôn ghi nhớ điều này." Lời nói của Lương Viễn Thành đã niêm phong ảo tưởng của Tần Tư Miên, cũng là câu trả lời cho câu hỏi của cô về việc liệu anh có đủ khả năng gánh chịu trách nhiệm hay không.

"Ngoài ra, anh ghét nhất là những người thất hứa. Tốt nhất là em nên giữ lời, nói được làm được."

Nói xong, Lương Viễn Thành buông Tần Tư Miên ra.

"Có chuyện gì vậy?" Cô đuổi theo sau hỏi.

“Chúng ta sẽ không rời xa nhau dù chỉ một tấc, thậm chí là một milimét.” Lương Viễn Thành quay đầu nhìn Tần Tư Miên, sau đó lại nhìn xuống chân nơi anh đang đứng, “Đã hơn nửa mét rồi.”

[Anh có bệnh à. Lời nói đó cũng coi là thật à. Thậm chí không cách nhau một milimet, vậy không phải là cặp song sinh dính liền còn gì?]

"Em đương nhiên hy vọng là như vậy nhưng mẹ không thích em cho lắm, nhất là ở công ty. Chúng ta thân mật với nhau quá, có thể mẹ sẽ càng không vui."

[Đây cũng là anh ép tôi]

Lương Viễn Thành hơi nhướng mày, mỉm cười nói: “Vấn đề này em cho anh nửa ngày để trả lời nha.”

[Nửa ngày? Nửa ngày cái gì chứ? Anh sẽ không gϊếŧ mẹ chiếm đoạt quyền lực, phải không!?]

[Tên này rốt cuộc đã nghĩ ra cái cách gì vậy? Lương phu nhân sẽ không bị tên này giải quyết đó chứ?]

"Mẹ đối với em có thành kiến

rất nặng, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, Thành Thành, anh đối xử với em rất tốt là đủ rồi." Tần Tư Miên nhanh chóng kéo Lương Viễn Thành lại.

"Thành kiến?" Lương Viễn Thành mỉm cười, "Vậy anh biết rồi."

Sau vài câu nói chuyện không rõ ràng, Lương Viễn Thành đi vào phòng họp, Tần Tư Miên chỉ có thể theo anh vào trong, rất nhanh đã bước vào trạng thái làm việc căng thẳng và bận rộn.

Kịch bản hình thành rất suôn sẻ, sau khi Ngô Thành gia nhập đội, sức mạnh của đội sáng tạo đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.

Chỉ riêng việc Ngô Thành đích thân giám sát cũng đủ thu hút sự đồn đoán và chú ý từ giới bên ngoài.

Nhiều khám phá, giải thích khác nhau, nhiều thử nghiệm,.....

Có một số tài khoản tự truyền thông đã thu hút hàng triệu người theo dõi trong vài ngày nhờ tiết lộ kịch bản và quá trình chuyển thể của "Toả Thanh Thu".

Đây là một điều xấu mà cũng là một điều tốt.

Công tác giữ bí mật vốn đã rất nghiêm ngặt, nhưng gần đây một số nội dung kịch bản của một số cảnh đã bị rò rỉ ra ngoài truyền thông.

“Bộ phận quan hệ công chúng, thậm chí còn nhận được yêu cầu trả tiền bịt miệng giữ bí mật. Nghe nói họ đã nắm chắc nội dung cụ thể của kịch bản và sẽ không tiết lộ miễn là được trả tiền.”

Lương Viễn Thành im lặng, lặng lẽ nhìn mọi người có mặt.

Việc sản xuất một bộ phim có sự tham gia của rất nhiều nhân viên, tuy đều đã ký thỏa thuận bảo mật nhưng không ai có thể đảm bảo rằng họ sẽ giữ kín nếu đứng trước một số tiền lớn.

Cuộc họp hôm nay đặc biệt triệu tập nhân sự chủ chốt.

Người tiết lộ bí mật rất có thể cũng nằm trong số những người này.

“Ý của Ngô Thành tiên sinh là kịch bản còn chưa cố định, đã có rất nhiều người bên ngoài không thích can thiệp vào, còn nói…"

Giám đốc bộ phận sản xuất liếc nhìn Lương Viễn Thành, ngập ngừng nói: “Nếu như chúng ta ngay cả việc này cũng không đảm bảo được thì có thể liên hệ với các đoàn đội khác để phụ trách kịch bản."

Quyền cải biên là điều kiện tiên quyết để có được bộ phim này.

Nếu bị công ty khác cướp đi, đồng nghĩa với việc Lương Viễn Thành đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu quay phim cần phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua bản quyền. Hơn nữa, với tình hình hiện tại, kịch bản chắc chắn sẽ có giá trên trời.

Chuyện này không bao giờ được xảy ra. Lương Viễn Thành chỉ có thể quét mắt nhìn mọi người nhiều nhất có thể.

Nhưng anh ấy không thể thu thập bất kỳ phản hồi nào.

[Ông già này tính tình lại quái đản như vậy, còn tưởng gần đây đã khá thành công trong việc thắt chặt mối quan hệ với ông ta, thế mà mới vì một chút chuyện ông ta lại nói ra những lời gay gắt như vậy.]

Tần Tư Miên vốn tưởng rằng cô tới thảo luận kịch bản, mang theo rất nhiều ý kiến, không ngờ kịch bản thậm chí còn không nói quá hai câu, chủ đề lại bị bóp méo đến một góc độ khiến cô không có chỗ để can thiệp.

[Nói ra thì cũng kì lạ, mình nhớ rõ ràng tất cả kịch bản đều là ở trong đầu Ngô Thành, ông ta đã tìm các nhà biên kịch khác nhau để cộng tác trên những phân đoạn khác nhau, trước và sau nội dung bộ phim không có liên quan với nhau, chỉ là một phân cảnh nhỏ của kịch bản. Vậy mà cũng có thể bị rò rỉ?]

Tần Tư Miên nhìn mọi người trong phòng, cong môi.

[Không thể là biên kịch được, phải là người ở trình độ cao hơn, người mà hiểu được toàn thể cục bộ.]

Giám đốc bộ phận sản xuất vừa nói xong, lo lắng nhìn Lương Viễn Thành, thấy anh không có phản ứng, run rẩy ngồi xuống.

Sau khi ông ta ngồi xuống thấp hơn, Tần Tư Miên nhìn thấy trợ lý Tiền đang ngồi sau. Vốn dĩ cô ấy không cần phải tham dự cuộc họp, chỉ vì cô đi theo Tần Tư Miên mà thôi. Cô cần hiểu rõ tiến độ công việc của Tần Tư Miên nên đã đến để lắng nghe.

[Tiểu Tiền này, lại đổ đầy mồ hôi trên đầu, vẻ mặt thì cứ kỳ lạ?]

Lương Viễn Thành nghe vậy, lập tức nhìn về phía trợ lý Tiền.

Mấy khuôn mặt chen chúc nhau bị nhòe thành một khối, ngay cả vẻ mặt của trợ lý Tiền, Lương Viễn Thành cũng không thể nhận ra.

[Bình thường nha đầu này khá thành thật, sẽ không có vấn đề gì với cô ta chứ?...]

Lương Viễn Thành nheo mắt, nhìn trợ lý Tiền là người duy nhất không đeo phù hiệu.

"Được rồi, Lương tổng tôi sẽ chú ý."

Thư ký Lâm đứng ở một bên lập tức gật đầu, Tần Tư Miên lại lần nữa sửng sốt.

[Hai người này chắc chắn không bình thường.]

Lương Viễn Thành im lặng nghiến răng nghiến lợi, được thôi, vậy thì cứ như cô nghĩ đi.