Chương 9: Nghỉ ngơi

Chử Tê tạm thời không có ý định ra ngoài, cô đã thu thập được rất nhiều ngọc, phải mất một thời gian để hệ thống hấp thụ nó, hơn nữa bên ngoài chỗ nào cũng có những nguy hiểm không lường trước được, cho dù là cô cũng không thể đảm bảo rằng mọi thứ đều an toàn, vì vậy lúc không cần ra ngoài thì cô sẽ không ra khỏi cửa.

Kế hoạch đi đảo Nam cũng sẽ phải tạm dừng một thời gian, cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Những ngày mạt thế không có hoạt động giải trí nào, điều có ý nghĩa duy nhất Chử Tê có thể làm khi không cần ra ngoài là đi ngủ.

Ngủ đủ giấc có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ, trong hoàn cảnh tứ phía đều nguy hiểm này, cô phải duy trì trạng thái tốt nhất, bình tĩnh giải quyết mọi việc, dù ở thời điểm nào cũng không thể lơ là.

Thế là cô ngủ nguyên một ngày, lúc tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.

Cơn đói trong bụng khiến cô tỉnh lại, nếu con người không cần ăn, có lẽ cô có thể nằm trên giường mãi mãi, tốt nhất là vừa ngủ đã đến mấy năm sau, chờ đến khi cô tỉnh lại, có thể trực tiếp tiến vào tình tiết của nhiệm vụ.

Tiếc là con người giống như sắt, đồ ăn như thép, không ăn một bữa sẽ cảm thấy đói.

Chử Tê vuốt mái tóc ngắn xoăn bồng bềnh của mình, nheo mắt rút ra một sợi dây buộc tóc, tùy ý cuốn ở sau đầu, cuốn xong ngáp một cái đi vào phòng tắm rửa mặt.

...

Vân Điền bị ảnh hưởng nặng nề bởi động đất và sóng thần, nhiều khu vực bị ngập lụt, các tòa nhà cao tầng bị sụp đổ. Tòa nhà nhỏ hai tầng có sân nhỏ này là một trong những ngôi nhà còn sót lại trong đống đổ nát, khả năng chống động đất rất tốt, thoải mái còn an toàn.

Chử Tê sống ở tầng trên, Dạ Kinh Lan sống ở tầng dưới. Dạ Kinh Lan luôn dậy sớm hơn cô, cũng không biết là anh thức suốt đêm hay là người có giờ giấc tốt, mỗi lần cô xuống tầng đều có thể nhìn thấy anh.

Chử Tê chậm rãi đi xuống, thấy Dạ Kinh Lan đang đứng trước cửa sổ - nơi đặt chậu hoa ngày hôm qua.

Nghĩ đến những loại rau cô trồng hôm qua, cô thấy hứng thú, muốn xem chúng phát triển như thế nào.

Dạ Kinh Lan nghe thấy tiếng cô đi xuống, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy vui mừng muốn chia sẻ với cô.

Chử Tê không biết là bị cảm xúc của anh lây nhiễm, hay là vì ngủ đủ giấc nên tâm tình tốt.

“Sao vậy?” Cô cười nhẹ.

“Lớn rồi.”

Dạ Kinh Lan tránh ra phía trước vị trí của cửa sổ, để lộ ra chậu hoa bị chặn phía sau.

Chỉ sau một đêm, những cây cải thảo xanh đã mọc lên, mỗi cây đều trong vắt, rất dễ thương. Hai cây cà chua cũng được bao bọc bằng những giàn đỡ đơn giản, một cây nở hoa, một cây đã kết hơn mười quả cà chua màu xanh.

Tốc độ sinh trưởng còn nhanh hơn cô nghĩ.

Chử Tê nhìn kỹ hơn, thấy trong số mười hạt giống, chỉ có tám cây cải thảo, hai chậu còn lại không có chồi nào mọc lên.

Có vẻ như tỷ lệ sống sót của mọi thứ trong trang trại không phải là 100%.

Nhưng cô cũng hài lòng với tỷ lệ 80%.

Chử Tê chọn một quả cà chua nhỏ còn chưa chín, cho vào miệng cắn một miếng, có vị ngọt và hơi chát.

Dạ Kinh Lan chỉ vào chuồng gà dưới cửa sổ, bảo cô nhìn: “Nó đẻ ra hai quả trứng.”

Chử Tê nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy hai quả trứng trắng nhô ra từ mông con gà béo.

Thành công rồi, bữa sáng hôm nay có rồi.

Chử Tê nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện trong mắt anh tràn đầy niềm vui chân thật, khẽ mỉm cười.

Hạnh phúc của anh thật đơn giản.

Sau khi Dạ Kinh Lan rửa mặt xong, Chử Tê mới nhận ra dáng vẻ của người đàn ông này quả thực rất đẹp trai.

Anh có làn da trắng, dáng người mảnh khảnh, dù đã trải qua khó khăn, cả người gầy gò, nhưng cũng khó dấu những đường nét khôi ngô, thanh tú trên khuôn mặt, khuôn mặt gầy càng khiến ngũ quan của anh tinh xảo hơn, giống như là được Thượng đế tỉ mỉ nặn ra.

Khi đôi mắt phượng ngước lên, yêu khí ngút trời nhưng ánh sáng trong đôi mắt thuần khiết, trong sáng, chúng mâu thuẫn với nhau nhưng lại hợp nhau đến lạ.

Dù bị thế giới làm tổn thương nhưng anh vẫn báo đáp cuộc đời bằng tấm lòng nhân ái lớn lao nhất.

Anh là một người vô cùng dịu dàng.

Nếu không có tai họa này thì anh đã là một cậu bé được ba mẹ yêu thương, chiều chuộng.

“Tiểu Dạ, xuống nhặt trứng đi, hôm nay chúng ta ăn mì trứng!”

Chử Tê duỗi eo, nhiệt tình sai anh đi nhặt trứng.

Dạ Kinh Lan cũng rất phấn khích, anh trèo ra cửa sổ, động tác lưu loát, có thể thấy khi còn nhỏ anh đã làm rất nhiều việc nghịch ngợm như bóc ngói, trộm dưa.

Trộm trứng từ mông gà mái là một việc làm kỹ thuật, nếu gặp phải những con nóng nảy sẽ bị nó đuổi theo.

Nhưng không biết con gà mái này quá ngoan ngoãn hay là con gà có thể cảm nhận được sự dịu dàng của Dạ Kinh Lan, không những không kêu mà còn chủ động nhấc mông lên để cho anh lấy trứng đi.

Không có chuyện dễ dàng như vậy, rõ ràng là gà công cụ.

Dạ Kinh Lan cầm lấy trứng, vuốt phẳng bộ lông óng ả trên lưng con gà mái, lấy một nắm gạo kê trong chậu đựng thức ăn bên cạnh, đặt cạnh mỏ nó coi như phần thưởng.

Chỉ có gà mái ấp trứng là quên ăn quên ngủ, nhưng không hiểu sao con gà mái này còn chưa đến giai đoạn ấp trứng cũng không chủ động đi kiếm ăn, chỉ lúc người ta cho ăn, nó mới mổ vài cái.

Giống như quý phi nương nương thời xưa có mẹ nghèo, con quý.

Chử Tê cười khẩy nhìn con gà kiêu ngạo.

Cũng chỉ có Dạ Kinh Lan mới dịu dàng và kiên nhẫn như vậy, nếu là cô, ăn thì ăn, không ăn thì chết đói, sau đó cô sẽ hầm làm canh.

Sau khi Dạ Kinh Lan cho gà ăn xong thì trèo vào, đưa hai quả trứng trắng cho cô, trong mắt vẫn còn vui mừng.

Chử Tê cầm hai quả trứng có chút nặng nghĩ, xem ra dù gà quý phi có làm màu thì chất lượng vẫn khá tốt.

Cô hài lòng vỗ nhẹ đầu Dạ Kinh Lan, xoay người đi vào phòng bếp.

“Rửa tay, đến đây giúp đi.”

Dạ Kinh Lan ngơ ngác đưa tay sờ đỉnh đầu của mình, sau khi nghe được tiếng Chử Tê gọi, vội vàng đi theo.