Chương 7: Cô... có lẽ sẽ không bỏ lại anh nữa đâu

“Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?”

Chử Tê đỡ cửa xe chắn gió, ánh mắt rơi trên cái bụng được đắp chăn của anh.

Người đàn ông chống chỗ ngồi chậm rãi ngồi xuống, trong quá trình này, miệng vết thương đang khôi phục bị tác động khiến anh liên tục đổ mồ hôi lạnh, cho dù như vậy nhưng anh cũng không rên một tiếng.

“Tôi không sao.” Anh yếu ớt trả lời, giọng khàn khàn khô khốc.

Chử Tê quay đầu tìm một cái cốc, pha nước nóng với nước lạnh, sau khi cảm thấy nhiệt độ đã thích hợp liền đưa cho anh: “Đau thì đừng đứng dậy.”

Người đàn ông cầm lấy nó, những ngón tay hơi run vì yếu.

“Anh có muốn ăn gì không?”

Người đàn ông cầm cốc nước, chạm nhẹ vào đôi môi nứt nẻ, nghe vậy liền lắc đầu.

Bụng anh có một cái lỗ lớn như vậy, vẫn còn chưa ăn được cái gì.

Chử Tê cũng nghĩ đến vết thương của anh, biết anh không ăn được, nhưng lại rất cần dinh dưỡng và calo, vì thế cô lấy hộp y tế ra tiêm thêm hai bình đường glucose.

Người đàn ông muốn từ chối nhưng bị cô liếc một cái liền an tĩnh lại.

“Được rồi, anh ngủ tiếp đi, chờ trời sáng chúng ta rời đi.”

Anh thực sự cần được ngủ, giấc ngủ có thể giúp anh phục hồi.

Anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra ngay lập tức, cứ lặp lại ba lần mới chậm rãi đi ngủ.

Cô... có lẽ sẽ không bỏ lại anh nữa đâu.

Còn mấy tiếng nữa mới đến bình minh, Chử Tê xoa xoa khuôn mặt cứng đờ vì gió lạnh, dùng khăn nhúng nước nóng lau mặt, trên trán cô vẫn còn vết thương lúc đánh nhau với thực vật biến dị, tay cô ấn lên vết thương.

Không biết nó có để lại sẹo không.

Trên người cô cũng có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, nhưng sau khi hệ thống phục hồi một phần năng lượng và kích hoạt cơ chế điều trị cho cô thì vết thương đã lành lại rất nhiều.

“Chúng ta nói chuyện phúc lợi đi.”

Cô cực khổ tìm ngọc lâu như vật chính là vì chuyện này.

[Tinh, chúc mừng bạn đã đạt được Trang trại vạn vật, phần mềm trồng trọt đã được mở cho bạn hai mươi bốn giờ một ngày, vui lòng kiểm tra và nhận.]

Trước tiên, Chử Tê kiểm tra phần mềm phụ trợ mà cô có được, đó là một trang trại ảo có thể sản xuất ra thứ cô cần, vấn đề duy nhất là...

“Sao lại chỉ có một mảnh đất?”

Một trang trại lớn như vậy mà chỉ cho cô một mảnh đất để trồng trọt, có hợp lý không?

[Không đủ năng lượng, cần nâng cấp.]

Hệ thống đã trở lại là công cụ lạnh lùng, ít nói và keo kiệt như xưa.

Lời giải thích này quá chân thật, Chử Tê đành phải nhịn, có còn hơn không.

Cô dành một chút thời gian để cải tạo trang trại và trồng ít đồ trên mảnh đất duy nhất này, về việc nó sẽ phát triển thành cái gì thì hoàn toàn là ngẫu nhiên, không nhất định là đồ ăn, thời gian phát triển cũng không nhất định.

Dù chỉ có một mảnh đất nhưng cô đã tìm được niềm vui trong trò chơi ảo này.

Khi ra khỏi trang trại ảo, ngẩng đầu mới phát hiện trời đã sáng, cô xuống xe, tùy tiện bước vào một cửa hàng, tìm nhà vệ sinh trong cửa hàng, giải quyết xong nhu cầu sinh lý, chậm rãi rửa tay, lúc này mới đi ra khỏi cửa hàng.

Vừa bước ra ngoài đã thấy ghế sau của xe được mở ra, người đàn ông lảo đảo bước ra khỏi xe với vẻ mặt kích động.

Chử Tê hơi kinh ngạc, vô thức tăng tốc bước tới, đến khi người đàn ông nhìn thấy bóng dáng của cô mới bình tĩnh lại.

Anh mím môi, ngơ ngác nhìn Chử Tê, Chử Tê cũng không hỏi anh, lập tức đi qua, vừa rót nước từ bình nước nóng tối qua, vừa nghiêng đầu hỏi anh: “Anh muốn uống nước ấm sao?”

Tối qua anh chỉ uống một ít nước, anh trông rất gầy, cả người không có mấy thịt, nếu không phải thân hình anh cân đối, thì cái thân thể gầy trơ cả xương này trông rất giống bạch cốt tinh, đi ra bên ngoài quá dọa người.

Trong những ngày bị giam giữ đó, chắc hẳn anh chưa chạm vào một giọt nước hay ăn một hạt cơm nào, dưới tình huống như vậy mà anh vẫn còn sống đã là một kỳ tích.

“Ừm.” Người đàn ông ngượng ngùng gật đầu.

Vết thương trên bụng anh đã hồi phục rất nhiều, tuy chưa thể ăn cái gì nhưng có thể uống một chút nước.

Chử Tê rót cho anh một cốc nước ấm, nghĩ một chút, từ trong túi móc ra một viên đường thả vào bên trong, sau đó đưa cho anh: “Uống đi.”

Người đàn ông cầm cốc nước nhìn viên đường từ từ tan chảy trong nước ấm, để lại một ít cặn đường ở dưới đáy cốc, hơi nước ấm bốc lên có chút hương thơm ngọt ngào, khiến mắt anh ươn ướt, anh cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong cốc, một tiếng “tách” vang lên.

Chử Tê vội vàng thu dọn những thứ lấy ra từ tối qua, như cảm nhận được điều gì đó cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông mắt đỏ hồng đang cúi đầu uống nước trong cốc.

Khuôn mặt của anh vẫn còn dính máu đen, mái tóc cũng bị dính lại với nhau, thật sự trông rất chật vật, không thấy đẹp mắt một chút nào.

Chỉ có đôi mắt ấy là sáng và trong trẻo.

Anh có một đôi mắt phượng rất đẹp, lông mày thấp, tựa như đang ở trong gió, những ngọn núi thông trắng xóa, những đám mây hoàng hôn ở trong rừng, dưới những dòng suối trong trẻo và những tảng đá, những con sếu đang bay cùng nhau...

Chử Tê thu hồi tầm mắt, giống như làm ảo thuật, cô lấy ra một viên đường khác, tùy ý ném đi, chuẩn xác rơi vào trong cốc.

Người đàn ông giật mình vì nước bắn lên, ngẩng đầu nhìn Chử Tê, cô đang cúi đầu quấn băng vải quanh tay, chỉ để hở nửa bàn tay.

Chử Tê làm xong, ngồi ở đầu xe ăn một cái bánh mì, ngẩng đầu uống nửa chai nước khoáng, nhìn mặt trời đã hoàn toàn nhô ra khỏi đường chân trời.

Ánh sáng đầy đủ, thích hợp để lên đường.

Cô vỗ nhẹ chút cặn trên tay, kiểm tra tình trạng xe, đổ xăng cho nửa xe rồi bước đến bên cửa xe, giữ cửa mở rồi quay đầu lại ra hiệu cho anh vào.

“Đi thôi.”

Cô quay đầu về phía ánh sáng, ánh sáng phía sau cô giống như một tấm bảng chiếu sáng tự nhiên, tạo ra một vầng hào quang xung quanh cô.

Nhưng bản thân cô còn rực rỡ hơn cả ánh sáng vàng đó.

Hình ảnh đó đã lưu giữ trong trái tim anh trong nhiều năm.

...

“Anh tên gì?”

Sau khi quyết định đưa anh đi cùng, xe chạy như bay trên đường, Chử Tê mới nhớ ra mình vẫn chưa hỏi tên anh.

Người đàn ông ngồi ở phía sau, lén lút nhìn cô lái xe phía trước, nghe vậy giật mình, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trả lời: “Dạ Kinh Lan.”

“Chử Tê.” Chử Tê không nhận thấy điều gì kỳ lạ ở anh, trao đổi tên một cách lịch sự.

Đây là tên mà trước khi cô trở thành người xuyên việt, đây cũng là lần đầu tiên trong lúc chấp hành nhiệm vụ, cô nói với người khác tên thật của mình.

Cô là người đóng vai, trong những thế giới đó cô chỉ có thể là một người khác.

Dạ Kinh Lan thầm nhẩm tên cô mấy lần trong đầu, càng nhẩm càng càng thấy hay.

Trong vài ngày tiếp theo, Chử Tê đưa Dạ Kinh Lan đến nhiều thành phố khác nhau ở Vân Điền, cô phải thu thập càng nhiều ngọc mới được.

Đi theo cô mấy ngày, Dạ Kinh Lan tự nhiên nhận ra cô đang tìm ngọc, mặc dù không biết cô thu thập ngọc để làm gì, nhưng vẫn âm thầm đóng vai trò dẫn đường.

Anh đã sống ở Vân Điền nhiều năm, gia đình lại kinh doanh ngọc, từ nhỏ đã tiếp xúc với những thứ này, anh biết chỗ nào bán ngọc, cũng biết làm sao có thể tìm được ngọc thành phẩm chất lượng tốt.

Anh thậm chí còn đưa Chử Tê đến nhiều địa chỉ tư nhân, tìm thấy những vật phẩm quý giá của những người giàu có.

Liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra hầu hết những đồ này đều do cùng một bậc thầy thực hiện, ngoài kết cấu và chất lượng, hình dáng cũng rất đẹp.

Trong lòng cô có một suy đoán mơ hồ.