Trên người có vết thương nặng như vậy, hệ thống sưởi lại tắt, cô đã đi sáu tiếng, có lẽ đã hôn mê từ sớm.
Sáu tiếng đồng hồ đủ để cô bỏ trốn không dấu vết, mà anh lại cứ như một tên ngốc chờ ở chỗ này.
Chử Tê bật đèn, kiểm tra đồ ở trong xe, nước và thức ăn ở dưới ghế ngồi, anh cũng không hề động vào một cái gì.
Chạm vào cổ tay đang rũ xuống của anh, một mảnh lạnh lẽo, nếu không phải còn có mạch đập yếu ớt, cô còn tưởng anh đã chết cóng.
Chử Tê chen vào hàng ghế sau, đóng cửa lại, quỳ một gối ở ghế sau, cầm một ống thuốc kháng sinh, mở miệng ống ra, dùng ống tiêm hút thuốc ra, mặc kệ nó có tác dụng hay không, cứ tiêm đã rồi nói sau.
Sau khi tiêm thuốc kháng sinh, lại truyền thêm cho anh một bình đường glucose, nếu đã không ăn cái gì thì bổ sung thêm một chút, cuối cùng cô lấy ra một bộ chăn bông từ trong không gian ra, bao lấy anh.
Có thể sống hay không thì phải dựa vào anh.
Làm xong mọi việc, Chử Tê ngồi trở lại ghế lái, lấy ra một viên kẹo, cho vào miệng chậm rãi nhai, đôi mắt trống rỗng.
[Cô đang lo lắng cho anh ta à?]
“Tôi đang lo không biết nên chôn ở đâu để không gây ô nhiễm đất.”
[...]
[Cơ thể của anh ta đang hồi phục với tốc độ trao đổi chất gấp hàng chục triệu lần so với người bình thường, chỉ sợ không bao lâu nữa vết thương của anh ta sẽ tự động khỏi, cô căn bản không cần phải lo lắng sự sống chết của anh ta, giống như anh ta nói, anh ta căn bản không chết được.]
Chử Tê cắn miếng kẹo trong miệng, nhíu mày khó hiểu: “Là sao?”
[Coi như trong họa có phúc, thực vật biến dị kia mà cô gặp là một cơ thể bất tử rất hiếm, người bị nó chọn có thể chất tương đối đặc biệt, có thể được chữa trị bằng sức mạnh chữa trị của nó, mà qua nhiều lần như vậy, cơ thể của anh ta đã phát sinh biến dị, chủ động giành được toàn bộ năng lực của thực vật biến dị, đây là xác suất có được một trong một vạn.]
[Thực vật biến dị này ban đầu là bất tử, cô có thể gϊếŧ chết nó, toàn bộ là nhân lúc cô gϊếŧ bản thể của nó, người này bộc phát ý chí mạnh mẽ, cắn trả thực vật biến dị, cắn nuốt năng lực chữa trị bất tử của nó, mới giúp cho cô có cơ hội ngắn ngủi, nếu không lúc đó, người chết chính là cô.]
[Sau khi thực vật biến dị chết, anh ta đã hấp thụ hoàn toàn năng lực của thực vật dị biến, có thể nói, đó chính là dị năng hiện tại của anh ta.]
Chử Tê lúc đó không biết lại có ẩn tình như vậy.
Cô sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu cũng biết khá nhiều đấy?”
Trước đây cô muốn biết thông tin gì đó, có hỏi cũng không biết, hỏi thì hệ thống bị trục trặc, dữ liệu bị mất.
Biểu cảm của hệ thống vẫn không thay đổi: [Sau khi hấp thụ đống ngọc đó, tôi đã thu được một phần thông tin phân tích dữ liệu về thực vật và thú biến dị, cô có muốn xem không?]
“Xem, đương nhiên phải xem chứ!”
Tại sao lại không xem chứ!
Đây đáng lẽ là thông tin sẽ được cung cấp cho cô ngay từ đầu, nhưng bây giờ còn phải nhờ vào cô mới có được.
Đọc xong thông tin, Chử Tê dụi khóe mắt, đứng dậy vén chăn lên xem vết thương cho người đàn ông.
Vết thương quả thực đang hồi phục, chỗ máu thịt lẫn lộn ban đầu không còn chảy máu đen nữa, thịt thối rữa từ vết thương rơi ra, một lớp máu thịt mỏng mọc lên bao phủ chỗ cũ, thịt mới sinh ra lại thối rữa, lại lần nữa sinh ra thịt mới, cứ lặp lại như vậy nhiều lần, mỗi một giây phút đều được chữa trị rất nhanh, đồng thời, nó cũng mang đến cho anh nỗi đau nhân đôi.
Ngay cả khi hôn mê, anh vẫn cau mày đau đớn, quần áo ướt đẫm mồ hôi, cơ thể khẽ run lên, không ai biết anh đang trải qua cái gì.
Chử Tê đắp chăn cho anh rồi xuống xe, cô lấy bếp ga và bình gas từ không gian ra, cô muốn đun một ít nước nóng.
“Cậu biết dùng như thế nào không?” Chử Tê ngồi xổm trên mặt đất hỏi hệ thống.
[Tôi chỉ là một công cụ.]
“Được rồi, làm phiền cậu cung cấp cho tôi một cuốn sách tham khảo.”
[Một lần sử dụng sách tham khảo mất hai ngàn, cô chắc chắn muốn sử dụng nó?]
“Coi như tôi chưa nói gì.”
Chử Tê lưu loát ném thứ đó sang một bên.
Đừng đề cập tiền với một người đã làm công nhiều năm nhưng vẫn mắc nợ và nghèo như cô, được không?
Một lúc sau, Chử Tê lại cầm lên, dựa theo hình dáng cô đã từng nhìn thấy và sự hiểu biết của bản thân, nối bình gas vào bếp.
Cô không còn nhớ được thế giới và cuộc sống mà cô đã sống trước khi trở thành người xuyên việt, sau này xuyên thành nữ phụ, không phải là tiểu thư nhà giàu thì cũng là thiên kim nhà quyền thế, kẻ có tiền không cần phải tự mình nấu cơm.
Mặc dù đều là nhân vật ngốc nghếch có kết cục thảm hại, nhưng cô chỉ chịu trách nhiệm về sự ác độc và việc làm phía trước chứ không phải chịu trách nhiệm về sự nghèo đói, hoang tàn ở phía sau, trong sách chỉ đề cập ngắn gọn đến chuyện đó.
Còn những thế giới không quá giàu có, cũng không có cơ hội tiếp xúc với những thứ như thế này.
Sau khi xác nhận đã nối xong, cô lấy một cái nồi lớn đặt lên bếp, cho nước lọc vào, sau đó... do dự lấy bật lửa ra chuẩn bị châm lửa...
Trong nháy mắt, hệ thống như muốn phát nổ.
[Cô dùng lửa để đốt bình gas là muốn nổ lên trời để có thể kề vai sát cánh với mặt trời à?]
Chử Tê bĩu môi, cất chiếc bật lửa đi, thật ra cô đã nhìn thấy người ta đốt bếp bằng lửa, một lần xuyên đến giới giải trí, lúc tham gia vào một chương trình tạp kỹ, cô đã nhìn thấy có người dùng lửa để châm bếp ga.
Nhưng cô không nhớ rõ thao tác cụ thể, lúc đó vì nhiệm vụ nên cô phải dây dưa với nam chính.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
[Bật bình gas lên, vặn tay cầm, phải làm liên tục.]
“Cậu có thu phí hướng dẫn không?”
[Không cần!]
“Được rồi tôi hiểu rồi.”
Cô vẫn rất thông minh, vừa nghe hướng dẫn liền biết làm.
Sau khi đun nước nóng thành công, Chử Tê quay trở lại xe, cô lấy ra hai gói mì ăn liền, thấy người đàn ông vẫn còn chưa tỉnh, lại thả một gói xuống.
Trong mấy tháng qua, vì để hợp với môi trường, mỗi ngày đều ăn bánh mì và bánh quy, cô ăn đến mức muốn ói ra, cần đồ ăn nóng để cải thiện cuộc sống, cô còn bỏ thêm giăm bông và trứng kho xa xỉ.
Cầm bát mì đã được nấu chín trong tay, cô ngồi trên nắp capo của xe vừa ăn vừa nhớ cuộc sống xa xỉ ở nhà hàng năm sao Michelin ngày xưa.
Là một nhân vật phụ kết cục cuối cùng là làm bia đỡ đạn, tiền cũng chỉ là đồ vật chết không thể mang theo, cô sẽ không bao giờ đối xử tệ với bản thân, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất. Tất nhiên, điều đó cũng có liên quan đến thiết kế nhân vật của cô, bản thân khổ gì cũng chịu được, nếu không làm sao có thể đủ tư cách làm người xuyên việt.
Phía sau xe có động tĩnh, cô quay lại trong khi vẫn cắn một nửa sợi mì, cô không nhìn rõ tình huống bên trong. Cô nhổ mì trở lại bát rồi nhảy xuống xe, đi ra phía sau mở cửa xe.
Người đàn ông đó đã tỉnh.
Trong khoảnh khắc tỉnh dậy sau cơn ác mộng kéo dài, anh nhất thời không thể biết mình đang ở đâu, thực sự đã được tự do hay chỉ là một giấc mơ, cho đến khi khuôn mặt của Chử Tê lọt vào tầm mắt anh.
A, anh thật sự đã thoát khỏi nơi tối tăm đó, cũng đợi được cô trở về.