Người đàn ông hơi giật mình quay người lại, lúc bước ra ngoài, cô lạnh lùng nói thêm: “Nếu anh có thể tự mình đi theo.”
Câu cuối cùng của cô rõ ràng là cố tình làm khó.
Điều làm Chử Tê ngạc nhiên là người đàn ông đó thực sự cố gắng đứng dậy, hai tay che vết thương đẫm máu, loạng choạng bước ra.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, máu chảy khắp nơi nhưng anh dường như không cảm thấy lạnh hay đau.
Máu chảy ra nhanh chóng bị đông cứng thành băng, vết thương bị vỡ thành lỗ cũng nhanh chóng bị đóng băng.
Anh thực sự không cảm nhận được cái lạnh, bởi vì ngay cả máu trong cơ thể anh cũng lạnh, trong những ngày bị ký sinh, anh đã sớm lạnh đến chết lặng và cũng đau đến chết lặng.
Chử Tê bước đến cửa xe, lên xe, quay đầu lại nhíu mày nhìn người đàn ông phía sau vẫn mặc chiếc áo ngắn tay mùa hè, ngay cả chiếc áo ngắn tay cũng đã rách rưới.
Cô từ trong không gian tùy thân lấy ra một chiếc áo lông, ném cho anh: “Mau lên, tôi không đợi ai đâu.”
Người đàn ông ôm chiếc áo lông, thận trọng ngồi ở ghế sau, vết thương trên bụng bởi vì cử động của anh mà bị rách to hơn, máu không ngừng chảy ra.
Anh sợ máu làm bẩn xe nên khó khăn dùng quần áo che lại lỗ máu.
Qua gương chiếu hậu, Chử Tê nhìn thấy cảnh tượng này, thản nhiên nhìn đi chỗ khác, khởi động xe, bật hệ thống sưởi trong xe lên mức cao nhất.
“Dưới chỗ ngồi có hộp y tế, tự mình dùng đi.”
Bị thương nặng như vậy mà còn có thể đi lại được, cũng không biết thuốc có tác dụng với vết thương kia hay không.
Người đàn ông có chút thụ sủng nhược kinh* nhìn cô một cái, thấy cô chỉ tập trung vào con đường trước mặt, anh thò tay xuống dưới chỗ ngồi, từ từ rút ra hộp y tế, trong đó có đủ loại thuốc sơ cứu.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà lo sợ“Có thuốc kháng sinh ở tầng dưới cùng.”
Nghe vậy, tay người đàn ông hơi run lên, trực tiếp mở tầng dưới cùng của hộp y tế.
Một số loại thuốc kháng sinh và ống tiêm được đặt gọn gàng ở tầng dưới cùng.
Những thứ này sẽ trở thành nguyên liệu rất khan hiếm và quý giá trong thời gian tới.
Anh chỉ liếc mắt một cái rồi trực tiếp đóng hộp thuốc lại.
Chử Tê khẽ nhíu mày: “Tôi không muốn cứu người chết.”
“Tôi sẽ không chết.” Người đàn ông cuối cùng cũng trả lời, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết.
Xe ngừng ở ven đường.
Chử Tê liếc nhìn ghế sau: “Không đau sao?”
Dù bị thương nặng nhưng anh vẫn bình tĩnh như vậy.
Người đàn ông ở giữa tuổi thiếu niên và thanh niên nhíu mày nhìn vết thương kinh khủng trên bụng, âm thanh ảm đạm bình thản: “Không đau.”
Nó tốt hơn gấp bội lần so với lúc anh bị khống chế, ngoài sự đau đớn của vết thương, anh còn phải chịu đựng sự tra tấn liên tục do thực vật biến dị gây ra.
Anh có thể nhịn đau tốt hơn bất kì ai, cho dù vốn dĩ anh là một người rất sợ đau.
Thuốc không có tác dụng lớn với anh.
Hơn nữa, hiệu ứng tê liệt do thực vật biến dị để lại trong cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn biến mất nên anh mới có thể đi lại một đường với vết thương như vậy.
Nghe vậy, Chử Tê cũng không hỏi thêm nữa, khởi động xe đi đến một khu vực khác của phố ngọc thạch, xuống xe nhìn người đàn ông đang định đi theo mình rồi nói: “Anh cứ đợi ở xe, chút nữa tôi sẽ quay lại.”
Người đàn ông dừng lại, lặng lẽ rút chân lại, đóng cửa xe, ngoan ngoãn ngồi trong xe.
Cách cửa kính xe, Chử Tê liếc nhìn anh vài lần, không nói gì, lập tức quay người rời đi.
Khi cô đang thu thập ngọc, cô cũng nghĩ đến việc trực tiếp rời đi, để lại xe cho anh, trong xe có rất nhiều đồ ăn, thuốc và nước uống, đủ để anh sử dụng trong thời gian dài, cũng coi như là cô đã tận nghĩa đến cùng.
Thực ra lúc đầu cô cũng làm như vậy, khi thu thập ngọc xong, cô kiếm một chiếc xe và rời đi trên một con đường khác, lần này thiếu chút nữa cô đã lái xe ra khỏi ranh giới của Vân Điền, nhưng khi gần đến, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là bộ dáng thuận theo của anh khi ở trong xe chờ cô về.
Chiếc xe đang đi trên đường cao tốc bất ngờ quay đầu, để lại dấu vết cháy lốp rồi lao vυ"t về hướng ngược lại trong đêm vắng.
Khi cô quay lại, đã sáu giờ trôi qua kể từ khi cô rời đi, chiếc xe vẫn đậu ở chỗ cũ.
Chử Tê đỗ xe ở một góc phố khuất tầm nhìn đối diện, tắt đèn, lấy một cây kẹo mυ"ŧ bỏ vào miệng, cắn cắn, ngón tay gõ gõ vô lăng, không biết đang nghĩ cái gì.
Hệ thống: [Vẫn ở trong xe.]
Chử Tê: “Tôi biết.”
Chử Tê tốn một cây kẹo để suy nghĩ về quyết định của mình.
Mang theo một người chắc chắn không phải là một chuyện tốt đối với cô.
Bởi vì sớm muộn gì cô cũng phải rời đi.
Khi thời cơ đến, cô sẽ thay đổi diện mạo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đi đến một thế giới khác. Mọi thứ trên thế giới này đối với cô đều là mây khói bay qua, thậm chí không một giọt nước nào còn sót lại.
Tất nhiên cô có thể thoát thân bất cứ lúc nào, nhưng nếu cô giữ người này lại, đến lúc cô rời đi, anh phải làm sao?
[Cô nghĩ quá nhiều rồi, nó không liên quan gì đến hiện tại.]
Chử Tê vứt que kẹo đã ăn xong, mở cửa bước xuống xe, cơn gió lạnh bên ngoài khiến đầu óc cô thanh tỉnh hơn một chút.
Đúng vậy, những điều đó không liên quan gì hiện tại.
Cùng lắm thì, trước khi rời đi cô sẽ mở đường cho anh, để anh có thể an tâm đến cuối đời.
Dù sao đây cũng là lần duy nhất cô phá vỡ quy tắc của chính mình để cứu người, thậm chí còn khiến bản thân bị thương, vậy cần gì phải vứt bỏ!
Lưới điện của thành phố đã bị tê liệt từ lâu, suốt đường không có ánh đèn, Chử Tê mặc đồ đen bước tới bên cạnh chiếc xe, cửa xe không khóa, hệ thống sưởi trong xe cũng đã sớm tắt, không biết là do hết xăng hay là lý do nào khác, dù sao trước khi rời đi, cô cũng đã bật nó.
Nhiệt độ bên ngoài là âm 10 độ, trong xe không có hệ thống sưởi, lạnh đến mức có thể khiến người chết cóng.
Cô đưa tay chạm vào chìa khóa, chìa khóa vẫn cắm ở ổ khóa, vặn một cái, xe khởi động, hệ thống sưởi đã ngừng lại hoạt động một lần nữa, rõ ràng vẫn còn xăng.
Còn ai đã tắt hệ thống sưởi thì không cần nói cũng biết.
Chử Tê nắm chặt cửa xe, cắn răng, quay người ra ghế sau kéo mạnh cửa ra, trong lòng cô có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân muốn bùng nổ, hỏi anh muốn chết à, kết quả không biết người đàn ông phía sau đã ngất từ bao giờ.