Chẳng mấy chốc, tất cả dị năng giả hệ hỏa trong đội đã tách ra khỏi trận chiến khốc liệt với đàn chuột điên, tập hợp lại với nhau dưới sự chỉ huy của người đàn ông mặc đồ da, họ đốt một đường, không ngừng cố gắng thoát khỏi vòng vây.
“Con đường đã thông! Mọi người chuẩn bị xông ra, mọi người bám sát, nhanh chóng di chuyển!”
Người người đàn ông mặc áo da đi đầu, dù phải đối mặt với lửa nóng hừng hực, nhưng mặt hắn cũng không đổi sắc, chỉ thấy hắn nâng bước, đi thẳng vào trong ngọn lửa, trên người hắn có một trận cuồng phong, thổi lửa cháy sang hai bên, tách ngọn lửa ra, từ trong ngọn lửa lớn mở ra một đường an toàn.
Những người phía sau vừa đánh vừa lui, đi theo người đàn ông mặc áo da, nhanh chóng rút lui.
Dầu lửa không cháy được bao lâu, sau khi mọi người xông ra khỏi vòng vây, lửa cũng dần tắt.
Khi thoát khỏi đàn chuột mọi người cũng không dám dừng lại hay lơ đãng, một đường chạy như điên, phía sau đàn chuột điên cũng không từ bỏ, một bộ phận chui xuống dưới công tấn công, một bộ phận vẫn như trước đuổi theo trên mặt đất, lủi ở mọi ngóc ngách của thành phố.
Mọi người bị lũ chuột truy đuổi nhanh chóng bị lạc trong thành phố, một bộ phận có thể lực yếu dần dần không thể theo kịp đội ngũ, những vẫn cố gắng chạy, sợ bị tách khỏi đội ngũ.
Có một tiểu đội trường không nhịn được gọi người đàn ông mặc áo da ở phía trước: “Đội trưởng, mọi người còn chưa kịp ăn gì đã phải chạy một đoạn đường, anh xem tất cả mọi người đã mệt rồi, nếu tiếp tục chạy như vậy sẽ kiệt sức.”
Người đàn ông mặc áo da dừng lại, lạnh lùng nói: “Ở thành phố này, chỗ nào cũng là chuột điên, nếu dừng lại sẽ bị bao vây một lần nữa.”
“Tìm một chỗ trốn đi! Mọi người thật sự không thể chạy nữa! Chuột điên chỉ xuất hiện vào ban đêm, chờ đến bình minh chúng ta sẽ an toàn!” Người còn lại khuyên bảo mọi người.
Người đàn ông mặc áo da nhìn đồng hồ, vẫn còn mười hai tiếng nữa trời mới sáng, hắn không nghĩ rằng họ có thể sống sót giữa đám chuột điên mà không có nơi trú ẩn cho đến bình minh.
Nhưng nhìn đội ngũ mặt màu xám tro ở phía sau, lại còn bị thương, kiệt sức, cả đội ngũ đều rệu rã, chỉ có một số ít người có thể cầm cự cho đến khi có thể trốn thoát khỏi thành phố.
Tuy rằng hắn có thể mặc kệ sự sống chết của những người này, nhưng dù sao hắn cũng là người đưa đội ngũ ra ngoài, nếu toàn quân bị diệt, đến lúc đó quay về Ninh Thành cũng không biết nói như thế nào, cho dù hắn có thể đi căn cứ khác.
Người đàn ông mặc áo da nói: “Tiểu đội phân tán đi tìm nơi an toàn để trú ẩn, sau khi tìm được, dùng bộ đàm liên lạc để tập hợp ở đó, nếu nửa tiếng sau không tìm được thì cũng phải tập hợp ở đây, chú ý an toàn.”
“Được!”
Chử Tê và Dạ Kinh Lan vẫn luôn đứng ở vị trí cao, chú ý tới động tĩnh của nhóm người này, khi cô nhìn thấy một tiểu đội đi về phía đông tìm kiếm, cô liền biết có chuyện gì đó không ổn.
Một tiểu đội đã tìm thấy một trung tâm thương mại tương đối nguyên vẹn trong thành phố, nơi này không bị sụp, quan trọng nhất là, xung quanh không có chuột điên lui tới.
Những nơi khác ít nhiều cũng có thể thấy chuột điên lủi trong bóng tối công kích người, chỉ có nơi này là lúc bị chuột điên đuổi theo, họ trốn vào đây, kết quả phát hiện chuột điên hình như không dám tới gần nơi này.
Tiểu đội này ngay lập tức thông qua bộ đàm thông báo tin tức cho mọi người.
Nửa giờ sau, tất cả mọi người trốn vào trung tâm thương mại này.
Sau khi không còn bị chuột điên uy hϊếp, mọi người ngồi rải rác trên sàn trung tâm thương mại.
Những người không may bị chuột điên cắn ngồi cách xa mọi người với khuôn mặt tái mét, chờ đợi số phận của mình được phán xét.
Bọn họ còn có không ít đồng đội bị chết ở bên ngoài, có thể đã bị đám chuột điên tha về sào huyệt làm chiến lợi phẩm.
Nghĩ đến đồng đội phải hy sinh của mình, không ai có thể vui vẻ nổi, mỗi người đều mặt mày xám xịt, trầm mặc ngồi nghỉ ngơi, hy vọng nhanh chóng khôi phục thể lực, ngày mai rất nhanh sẽ đến thôi.
“Vừa mới thoát khỏi mạng sói đã rơi vào hang cọp, đúng là kịch hay.”
Chử Tê ngồi trên nóc một tòa nhà cao tầng đối diện trung tâm thương mại, hai chân buông thõng ra ngoài, chân hơi đung đưa, gót chân đá vào tường phát ra âm thanh liên tục.
Cô quay đầu lại, nhìn Dạ Kinh Lan phía sau với ánh mắt vô tội: “Anh xem, không phải là tôi không cứu bọn họ, mà là bọn họ tự tìm đường chết.”
Dạ Kinh Lan rũ mắt xuống, không tiếp tục cầu xin Chử Tê giúp đỡ những người này, mà chậm rãi nói: “Đã cố gắng hết sức, thuận theo số mệnh.”
Dù gặp phải khó khăn gì, anh vẫn nhất quyết cống hiến mặt hiền lành và tốt bụng của mình cho thế giới này, nghe anh nói “Đã cố gắng hết sức, thuận theo số mệnh”, Chử Tê có chút ngạc nhiên.
Cô còn tưởng anh sẽ dốc toàn lực để cứu nhóm người này.
Không phải cô cảm thấy anh không tiếp tục cứu là lạnh lùng, mà là cảm thấy có phần không giống tác phong của anh.
Dạ Kinh Lan quay mặt đi, nhìn những ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm xa xôi.
Anh ở trong vực thẳm, sau đó anh ta có được vị thần của mình.
Anh sẵn sàng cống hiến tất cả những gì mình có để cứu thế giới.