“Tay của tôi cử động được rồi?” Chử Tê nhìn bàn tay phải giơ lên
của mình với vẻ khó tin.
Dạ Kinh Lan che nửa bên mặt, trầm giọng đáp: “Ừm.”
Lực còn rất mạnh.
Lúc này Chử Tê mới nhớ tới Dạ Kinh Lan bị cô vô tình tát một cái, cùng với năm ngón tay nổi rõ trên mặt.
Cô cười tội lỗi nhưng lại rất lễ phép: “Tôi không cố ý...”
Cô chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.
Dạ Kinh Lan không hề tức giận mà giải thích: “Vừa rồi tôi thấy chân cô cử động, nhưng gọi cô mà cô không có phản ứng.”
Cho nên anh mới đột nhiên lại gần như vậy.
Chỉ là lo lắng cho cô thôi.
Chử Tê xấu hổ che mặt lại.
Có lẽ cô đã vô thức duỗi chân khi ở trong không gian ảo.
Nhưng người tiếp xúc với dịch thể của khâu dẫn phải mất hai ngày mới có thể giải độc được, sao bây giờ cô có thể cử động được rồi?
Tuy rằng hiện tại chỉ có tay chân có thể cử động, hơn nữa chân còn yếu, nhưng thế này cũng tốt hơn dự kiến
rất nhiều.
Cô không có thể chất đặc biệt như Dạ Kinh Lan, cơ chế bảo vệ của hệ thống không có tác dụng chống lại những vết thương không gây nguy hiểm đến tính mạng. Cô có thể hồi phục nhanh như vậy, nhất định là trong lúc vô tình đã chạm vào cái gì đó mới có thể giải độc được.
Đó là cái gì?
Từ khi mất sức lực, cô chỉ ăn một bữa tối, đồ ăn cũng không có gì đặc biệt, duy nhất hôm nay là món trứng lòng đào, luôn có cảm giác khác với những gì cô đã ăn trước kia.
Trứng là do gà quý phi đẻ, mỗi ngày gà quý phi đều đẻ trứng, sao hôm nay lại không giống với bình thường?
Chử Tê nghi hoặc hỏi Dạ Kinh Lan: “Hôm nay gà quý phi có gì khác thường không?
Dạ Kinh Lan lắc đầu: “Không có gì bất thường... Nhưng hình như hôm nay cô cho nó ăn lá cỏ của tôi.”
Chử Tê bỗng nhiên mơ hồ, bừng tỉnh: “Đúng vậy, chính là lá cỏ kia!”
Liên hệ với một số chi tiết mà trước đó cô đã bỏ qua, trong đầu Chử Tê táo bạo đưa ra một suy đoán.
“Tiểu Dạ, chúng ta làm một thí nghiệm đi.”
Chử Tê từ trong không gian lấy ra một nắm lá cỏ đã thu thập được.
“Anh đun sôi những thứ này trong nước, xong thì mang đến cho tôi.”
Thật ra cô nghĩ nếu ăn trực tiếp sẽ tốt hơn, nhưng cô không thể liều lĩnh như vậy được.
Dạ Kinh Lan không nghi ngờ suy đoán của cô mà lấy lá cỏ đi nấu thuốc.
Hai giờ sau, một bát canh thảo dược đen được đặt trước mặt Chử Tê.
Màu sắc nhìn không đẹp nhưng lại không có mùi khó ngửi như trong tưởng tượng, ngược lại nó có mùi thơm đặc biệt, nhẹ nhàng và sảng khoái.
Chử Tê bưng lên uống một ngụm.
Nếm kĩ một chút, mùi vị cũng không tệ, có vị của cây cỏ.
Chẳng trách gà quý phi và địa long lại thích như vậy.
Sau năm phút, Chử Tê dần dần cảm thấy sức lực ở chân trở lại, mười phút sau, cô có thể cử động toàn thân.
“Quả nhiên là bảo bối.” Chử Tê đứng lên, duỗi eo: “May là không vứt mấy thứ này đi.”
Những chiếc lá này có tác dụng tốt hơn bất kỳ loại thuốc thần kỳ nào.
Chử Tê vỗ vỗ vai Dạ Kinh Lan: “Lần này nhờ có lá cỏ của anh, nếu không thì tôi phải tê liệt hai ngày, tôi lên tắm trước.”
Nói xong, cô đi ngang qua anh rồi đi thẳng lên lầu.
Dạ Kinh Lan nhìn cô biến mất ở đầu cầu thang, cúi đầu nghịch móng tay cái.
“A, đúng rồi.” Chử Tê lại quay lại chỗ cầu thang, từ trên tầng thò đầu ra, cười với anh: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon...”
...
Nửa tháng sau, ở Minh Thành Vân Điền.
Chạng vạng, hàng chục chiếc ô tô chở đầy người đang phóng nhanh vào thành phố, tiếng bánh xe lăn trên con đường gập ghềnh ồn ào, bụi bay mù mịt, thành phố hoang tàn đã yên tĩnh mấy tháng nay cuối cùng cũng chào đón nhóm người xâm nhập đầu tiên.
Chiếc xe Land Rover màu đen đi đầu dừng lại, các đoàn xe sau lần lượt dừng lại.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo da, quần da bước xuống xe trước, những người ngồi trong xe phía sau cũng lần lượt bước ra.
“Nơi này nhìn có vẻ yên tĩnh, hẳn là an toàn hơn, cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta tới đây thôi, mọi người tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, chú ý tập trung một chỗ, đừng hành động một mình, cẩn thận nguy hiểm.”
Người mặc áo da lên tiếng, một đám anh em phía sau đều nhiệt tình đồng ý.