[Địa long biến dị, còn được gọi là khâu dẫn, là một sinh vật không xương, sống trong đất, rất giỏi đào hố và làm tơi đất, bên ngoài có lông cứng, tiết ra chất nhầy, có hàm lượng protein cao, gần như không có tính công kích, chất nhầy trên bề mặt cơ thể của nó có tác dụng kỳ lạ, vì vậy hãy cẩn thận.]
Cuốn sách về các loài động thực vật biến dị đột nhiên nảy ra trong đầu Chử Tê, giới thiệu cơ bản về con giun béo mà nhiều thịt trước mặt này.
Dạ Kinh Lan biến mất một cách bí ẩn, không có dấu vết đánh nhau hay dấu chân trên mặt đất, trừ khi bay lên trời, hoặc là chui xuống đất.
Con địa long ẩn dưới lòng đất sẽ nhô lên khỏi mặt đất để thở vào những ngày mưa khi đất ướt.
Chử Tê nhìn con giun đang quằn quại trước mặt, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường: “Dùng dụng cụ nào để dễ mổ xẻ?”
[Cô hãy làm người đi!]
[Địa long đã làm gì sai? Nó chỉ đang xới đất trong chính ngôi nhà của mình thôi, bị cô bắt nạt như vậy mà còn muốn mổ nó!]
Chử Tê thờ ơ: “Vậy thử từng cái một xem.”
Nói xong, cô lấy ra một con dao từ trong không gian.
[Đợi đã, đợi đã! Cô không thấy lạ sao? Địa long chỉ ăn chất hữu cơ đang phân hủy, sao nó lại tấn công con người?]
“Tại sao lại không? Thực vật đều có thể gϊếŧ người.” Chử Tê lau lưỡi dao, tìm vị trí để tấn công con giun.
Địa long dường như cảm nhận được nguy hiểm, lập tức cúi đầu xuống mặt đất, vặn vẹo cơ thể quỳ lạy Chử Tê ba lần, động tác uyển chuyển như đang quỳ xuống cầu xin sự thương xót.
Chử Tê: “...”
Cô đột nhiên có chút không tin Dạ Kinh Lan lại bị một thứ vô giá trị như vậy ăn thịt.
[Ngày nay, ngay cả địa long cũng biết cách quan sát con người để lấy đồ ăn.]
Chử Tê bình tĩnh lại một chút, hỏi: “Dạ Kinh Lan đâu?”
Giun thịt lắc đầu liên tục.
“Có một người vừa mới ở đây, có phải bị mày ăn rồi không?” Chử Tê hỏi bằng một cách khác.
Giun thịt điên cuồng lắc đầu.
“Bây giờ anh ấy ở đâu?”
Giun thịt dừng lại một lúc, sau đó chỉ đuôi về phía sau Chử Tê.
Chử Tê cảnh giác, không quay đầu lại, nghi ngờ con giun thịt này đang lừa gạt mình.
“Tê Tê?”
Một giọng nói bất ngờ xen lẫn sự ngạc nhiên vang lên từ phía sau, Chử Tê đột nhiên quay người lại.
Dạ Kinh Lan nguyên vẹn đứng ở phía sau, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cô, giống như không ngờ cô lại xuất hiện ở đây.
Tay cầm dao của Chử Tê buông lỏng, cô bình tĩnh quay người lại.
“Anh không sao chứ?”
“Sao cô lại ở đây?”
Cả hai đều nói cùng một lúc.
Dạ Kinh Lan: “Tôi không sao.”
Chử Tê: “Không có gì, chỉ tới đây xem thôi.”
Mặc dù Chử Tê không thực sự giải thích bất cứ điều gì, nhưng khi nhìn thấy con giun thịt ngoan ngoãn và đáng thương cuộn tròn thành một quả bóng, Dạ Kinh Lan chợt hiểu ra gì đó.
“Lúc trước tôi ở chỗ này luyện tập, cái đuôi bị đứt của con địa long biến dị này đột nhiên chui lên từ dưới đất, nhưng nó không có tấn công tôi, nó chỉ muốn dây leo của tôi thôi.” Dạ Kinh Lan giải thích, anh ở đây gặp chuyện gì.
Chử Tê nhìn địa long có đầu có đuôi kia, nắm được điểm mấu chốt: “Đứt đuôi?”
“Đúng vậy, cái đuôi của nó đã bị đứt rồi... hả? Nó mọc lại nhanh như vậy sao?” Khi thấy cái đuôi hoàn chỉnh của con địa long, Dạ Kinh Lan rất ngạc nhiên.
Chử Tê cũng không ngạc nhiên như anh, cô loại trừ khả năng đây là một con địa long khác, nghĩ đến việc con địa long xin Dạ Kinh Lan dây leo và những dây leo bị đứt có dính chất nhầy, có lẽ cô đã đoán được lý do.
Chử Tê thu dao vào trong không gian, hỏi: “Vừa rồi anh ở đâu?”
Dạ Kinh Lan: “Tôi thấy mặt trời sắp lặn nên định quay về, nhưng dọc đường lại đột nhiên mưa, nên tìm chỗ trú mưa.”
Hướng Chử Tê đi vào khác với hướng anh rời đi nên cả hai mới không gặp nhau.
“Vậy anh quay lại làm gì?” Chử Tê khó hiểu.
“Tôi... làm rơi đồ, nên quay lại tìm.” Dạ Kinh Lan ngập ngừng nói.
“Rơi cái gì?”
“Không có gì... có lẽ không thể tìm thấy nó.”
Mặc dù Chử Tê cảm thấy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, khi bước qua vũng nước trên mặt đất, dưới chân dường như đυ.ng phải vật gì cứng.
Chử Tê nhấc chân nhìn xuống, phát hiện một khối ngọc đã chìm một nửa trong bùn.
Không ngờ lại là một khối ngọc màu tím cực kỳ quý hiếm.
Ngọc tím còn được gọi là “mùa xuân”, các chuyên gia có câu nói: “Thập xuân cửu mộc”, có nghĩa là chất liệu ngọc có nước và màu sắc tốt như ngọc tím là hiếm thấy, mà khối ngọc dưới chân cô cũng là một cực phẩm, nhưng đáng tiếc là nó mới được chạm khắc một nửa.
Khối ngọc này cô đã từng nhìn thấy, là ở chỗ của Dạ Kinh Lan.
“Là cái này sao?” Chử Tê nhặt khối ngọc trên mặt đất lên, may là chân cô không giẫm quá nặng, không trực tiếp giẫm nát.
Bầu trời trong rừng đã tối, Chử Tê nhìn không rõ trong khối ngọc bích bán thành phẩm này khắc cái gì, nhưng xét theo sự hiếm thấy trong hệ thống thì khối ngọc này ẩn chứa rất nhiều năng lượng.
Dạ Kinh Lan gãi gãi sống mũi, ngượng ngùng nói: “Phải.”
Dưới những lời cầu xin sắp rơi nước mắt của hệ thống, Chử Tê thờ ơ trả khối ngọc lại cho Dạ Kinh Lan.
Trước đây cô chỉ biết gia đình Dạ Kinh Lan kinh doanh ngọc qua nhiều thế hệ, ở Vân Điền, ai cũng biết đến danh tiếng của họ, còn địa vị cụ thể là như thế nào thì Dạ Kinh Lan không nhắc đến.
Nhưng ở độ tuổi của Dạ Kinh Lan, anh có kỹ năng chạm khắc mà người khác có thể không có được sau hàng chục năm luyện tập chăm chỉ. Ngoài thiên phú, môi trường sống và những người dạy anh cũng không đến nỗi tệ.
Chử Tê bị mắc mưa, quần áo đều ướt đẫm, gió lại bắt đầu nổi lên, cô hắt xì một cái.
Cô vội xoa xoa mũi rồi nói: “Về nhanh đi.”
Vừa dứt lời, cô lập tức cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn.
Tay chân đột nhiên trở nên yếu ớt, như thể toàn bộ xương trong cơ thể đã bị lấy đi, mềm nhũn, không thể cử động được.
“Sao lại thế này?”
Chử Tê cố gắng cử động, nhưng phía dưới cổ lại không có cảm giác gì, giống như bị tê liệt.
Chân cô mất đi điểm tựa, cơ thể ngã thẳng xuống đất.
Sắc mặt Dạ Kinh Lan đột nhiên thay đổi, lúc Chử Tê suýt ngã xuống đất, anh nhanh chóng đỡ được cô.