Chương 2: Một bàn tay đẫm máu bắt lấy cổ chân cô

Theo thông tin Chử Tê nhận được cho đến nay, chỉ có đảo Nam là nơi mà các nhân vật chính trong truyện sẽ không xuất hiện ở giai đoạn đầu, hơn nữa bởi vì cô không có cảm giác tồn tại và không liên quan gì đến cốt truyện chính của truyện, nên ngay cả khi cô thực hiện một động thái lớn ở nơi này, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện chính của thế giới. Đây là lý do tại sao cô chọn nơi này làm nơi “định cư” tốt nhất trong vài năm tới.

Chỉ sau khi đến đây, cô mới nhớ ra sau mạt thế giao thông bị tê liệt, bến cảng ở đây đương nhiên cũng bị đóng cửa, bến cảng gặp gió bão trên biển, chiếc phà không có người bảo vệ bị sóng đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ, khắp nơi đều là xác chết, ngay cả khi có thể tìm thấy một con tàu nguyên vẹn, cô cũng không biết lái.

Vốn dĩ hệ thống có thể cung cấp trợ giúp cho cô, nhưng sau khi gặp phải trục trặc, hệ thống dùng hết năng lượng để xuyên qua, hiện tại gần như rơi vào trạng thái không thể gọi ra ngoài.

Hệ thống cần ngủ trong thời gian dài để tiết kiệm năng lượng và duy trì hoạt động cơ bản, vì vậy muốn cho nó ra tay còn khó hơn là lên trời. Nếu không có đủ năng lượng trong hệ thống, Chử Tê muốn làm cái gì cũng bị hạn chế.

Vì vậy, Chử Tê phải thay đổi chiến lược ban đầu, đương nhiên vẫn phải đến đảo Nam, nhưng để an toàn đến đảo Nam, cô phải chuẩn bị một chút.

Cô tìm được một vùng đất cao, nhìn vào bản đồ Vân Điền trong tay để xác định phương hướng, thứ duy nhất cô có thể sử dụng chính là tấm bản đồ này, cô phải dùng mạng uy hϊếp mới khiến hệ thống phun ra.

Có ít nhân viên nào đã nghèo lại còn thảm như cô.

Gần như đã xác định được phương hướng, cô cất bản đồ, lái chiếc xe nhặt được trên đường đi về phía nội thành.

Hệ thống trục trặc không thể cung cấp cho cô cơ chế trợ giúp và bảo vệ, vì mạng sống của chính mình, cô phải tìm chỗ dựa cho chính mình.

Hệ thống cần năng lượng, cần rất nhiều thời gian để tự phục hồi, cô có thể giúp nó thu thập năng lượng.

Ngọc là một trong những nguồn năng lượng của hệ thống. Ở thế giới trước, cô có tiền cũng không thể mua được một món đồ xa xỉ như ngọc, nhưng ở thế giới này, vàng ngọc khắp nơi đều giống như đất hoang.

Tình cờ Vân Điền lại gần với nguồn gốc của ngọc, ở đây có rất nhiều cửa hàng bán ngọc.

Khi đến trung tâm thành phố, Chử Tê đỗ xe ở ngã tư phố ngọc thạch, xuống xe, đóng cửa lại.

Đường phố hỗn loạn, không có dấu vết của thực vật biến dị hay thú biến dị, nhưng ở góc phố lại có tiếng lạo xạo.

Chử Tê nhìn kỹ hơn thì phát hiện một con quái vật trông giống người nhưng không phải người, đang rúc vào bóng tối trong góc, gặm xác chết đã bị ăn mòn một nửa.

Không lâu sau ngày tận thế, con người phát hiện ra rằng những người chết vì thực vật và thú biến dị sẽ có tỷ lệ bị biến thành tang thi ăn thịt người, hơn nữa các loại biến dị và năng lực cũng khác nhau.

Những gì cô thấy trước mắt là loại zombie có số lượng biến dị nhiều nhất cho đến nay, đồng thời cũng là cấp độ thấp nhất và kéo dài nhất. Chúng nó không có lý trí, phản ứng chậm chạp, ngay cả một đứa trẻ hơi lớn một chút cũng có thể chạy nhanh hơn chúng, sự uy hϊếp duy nhất là chúng nó tấn công con người theo bản năng, hơn nữa số lượng còn rất nhiều.

Máu thịt tươi của người sống có sức hấp dẫn chết người đối với zombie, nhưng vì chúng di chuyển chậm, nên ở đầu mạt thế, chỉ có những người vì quá sợ hãi mà bị ngã nên mới bị chúng nó cắn chết.

Giờ đây con người đã trải qua những cơn bão lớn và sóng lớn, khi nhìn thấy chúng lần nữa, họ cảm thấy hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí nhắm mắt làm ngơ.

Con zombie phát hiện ra Chử Tê, trên khuôn mặt dữ tợn lộ ra nụ cười quỷ dị, nó đặt xác chết trên tay xuống, đi về phía cô.

Chử Tê không thèm để ý đến nó, cô bước vào một cửa hàng ngọc gần đó, chờ đến khi zombie lững thững bước đến cửa hàng, cũng là lúc cô thu thập ngọc xong, đi ra ngoài.

Zombie bị cửa kính đẩy ra, xoay mấy vòng, sau khi đứng vững, bắt đầu đuổi theo Chử Tê.

Sau đó, Chử Tê đi đến đâu, nó liền đi tới đó, cứ bám riết không tha, không rời đi cũng không bỏ cuộc, thậm chí còn kiên trì hơn cả khi cô theo đuổi một nam chính mà mình không bao giờ có được ở thế giới khác.

Sau khi vào thêm mấy cửa hàng ngọc, Chử Tê cũng không hài lòng lắm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía zombie đang đến gần.

Khát vọng sống sót mãnh liệt khiến zombie theo bản năng dừng lại, rồi lùi bước về cái góc tối âm u kia, co rúm lại...

Không phải tất cả ngọc đều có thể cung cấp năng lượng cho hệ thống, ngọc chất lượng kém chỉ cung cấp được một chút năng lượng rất nhỏ, nhưng ngọc cấp A chất lượng cao có thể cung cấp một lượng lớn năng lượng thì không dễ gì có được.

Một khối ngọc thô tốt đã rất khó kiếm, một khối ngọc thành phẩm tốt lại càng hiếm hơn.

Trong số năm tiêu chí để đánh giá ngọc: “nước”, “loại”, “màu sắc”, “đất” và “kỹ thuật”, chỉ có “kỹ thuật” là giai đoạn gia công, còn bốn tiêu chí còn lại là do thiên nhiên quyết định. Tục ngữ có câu: “Ngọc bất trác bất thành khí”, kỹ thuật tốt là rất quan trọng.

*Ngọc bất trác bất thành khí: Ngọc mà không mài thì không thể thành đồ dùng được

Đối với hệ thống mà nói, “kỹ thuật” của ngọc là quan trọng nhất. Sự khéo léo khi chạm khắc ngọc còn có giá trị hơn cả chất lượng của ngọc.

Đây cũng là chỗ mà Chử Tê phiền não.

Cô đã tìm kiếm rất nhiều cửa hàng nhưng không tìm thấy những sản phẩm ngọc thành phẩm có thể coi là bảo bối của cửa hàng. Cô thậm chí còn tìm thấy một số viên đá thô có kết cấu và chất liệu tốt, chỉ tiếc là chưa trải qua gia công nên cũng không khác gì đá bình thường, kỹ thuật của mấy bảo bối trong cửa hàng kia vẫn còn kém một chút so với tiêu chuẩn.

Nếu không có sản phẩm chất lượng cao có thể đáp ứng hệ thống thì dù có bao nhiêu sản phẩm kém cũng chỉ như muối bỏ biển.

Chử Tê lại tìm thấy một cửa hàng ngọc khác, cửa hàng này trông sang trọng hơn những cửa hàng khác một chút, đó là cửa hàng lớn nhất trên con phố này. Tên của cửa hàng cũng rất thú vị - Dạ Lan Cư, nhìn cách trang trí có vẻ như là một cửa hàng có lịch sử lâu đời.

Cô mở cửa bước vào, nhìn qua thì thấy các thành phẩm ngọc trên quầy có chất lượng tốt, kỹ thuật hầu hết đều tốt hơn những gì cô từng thấy trước đây, các đường chạm khắc rất tinh xảo.

Trong lòng Chử Tê vui vẻ, muốn thưởng thức nó, cô đi vòng ra phía sau quầy, cẩn thận đánh giá.

Cô không phải là người yêu ngọc, cô chỉ đơn thuần thích đồ đẹp, nghĩ đến ngọc tinh xảo như vậy, sau khi bị hệ thống hấp thu sẽ biến thành một đống bột vô dụng, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc.

Bởi vì Chử Tê tạm thời bị những đồ trang trí xinh đẹp này hấp dẫn lực chú ý nên ít để ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Cho đến khi cổ chân đột nhiên bị thứ gì đó lạnh buốt tóm lấy.

Chử Tê cứng đờ tại chỗ.

Cô cúi đầu.

Động tác cúi đầu giống như một thước phim quay chậm, cứng ngắc và chậm rãi...

Một bàn tay đẫm máu bắt lấy cổ chân cô.