Chương 15: Anh có nói không!

Chạng vạng, Chử Tê đẩy cửa ra vào, khiến đàn quạ đang ăn trước sân giật mình kêu lên, bay đến các cành cây và cột điện thoại xung quanh, vài chiếc lông quạ đen rơi xuống.

Quạ đen báo tang, chúng nó còn có một cái tên sống động hơn - kẻ nhặt rác.

Nó là một trong những kẻ nhặt rác của thiên nhiên.

Những con quạ biến dị này có một đôi mắt đậu xanh, hình thể lớn hơn so với những con quạ bình thường, chúng chuyên ăn xác thối và tụ tập thành từng nhóm ở bất cứ nơi nào có xác thối.

Quạ sẽ không chủ động tấn công con người, nhưng nếu chúng cực kỳ đói, chúng cũng sẽ tập trung vào thịt của con người còn sống, hơn nữa đối phó với chúng nó rất rắc rối, hầu hết đều chung sống hòa bình với con người.

Đám nhặt rác này đã ở trong sân bốn năm ngày, xác của lũ chuột điên khắp sân đã cho bọn chúng ăn mấy bữa ngon lành, dù sao thế giới tự nhiên cũng có quy tắc của nó, Chử Tê không đuổi chúng nó đi, bây giờ ở bên ngoài xác thối rữa đều đã được những kẻ nhặt rác này dọn sạch, chỉ còn lại xương trắng, để cô đến dọn dẹp.

Việc tích tụ xác chết sẽ bốc mùi hôi thối, trước đây Chử Tê đã sử dụng các công cụ thanh lọc để cách ly không khí bên ngoài và bên trong ngôi nhà, bây giờ cô lại sử dụng nó để thanh lọc không khí bên ngoài. Bằng cách này, ngôi nhà đã hoàn toàn khôi phục lại sự sạch sẽ như trước.

Sau khi thu dọn sân sạch sẽ, Chử Tê vỗ tay, gật đầu hài lòng.

Sau mấy ngày, những cây hành trước kia trồng đã phát triển rất tốt, giống hệt như cỏ dại, Chử Tê đã nhổ hết hành và lấp đất trồng mới vào chậu cây.

Trang trại ảo của cô có tất cả mọi thứ, không chỉ có cải thảo, cà chua và hành lá mà còn có dưa chuột, bí ngô, ớt xanh, khoai tây, quả cà và các loại rau, dưa và trái cây khác.

Chử Tê chọn vài thứ mình thích ăn và trồng chúng, đồng thời trồng một vài cây hoa huệ đỏ lịch sự tao nhã.

Sau khi chôn hạt giống xuống, Chử Tê cuối cùng cũng biết rằng cần phải tưới nước, nhưng vì kỹ thuật không thành thạo nên tay cô dính đầy đất.

Lúc Dạ Kinh Lan từ phòng bếp đi ra, tình cờ nhìn thấy cô giơ đôi bàn tay dính đầy đất lên, đang cố dùng cùi chỏ cố gắng với tay nắm cửa.

“Tiểu Dạ, mang cho tôi một ít nước, tôi muốn rửa tay.” Chử Tê nhìn thấy anh liền giơ tay trêu chọc.

Dạ Kinh Lan vô thức nhìn bàn tay dính đầy đất của cô.

Bàn tay của cô nhỏ nhắn thanh tú, ngón tay thon dài trắng nõn, tương phản rõ rệt với màu đất, giống như ngọc trắng, vừa vặn thích hợp cầm trong lòng bàn tay thưởng thức.

Dạ Kinh Lan quay người quay vào nhà lấy chai nước, anh đứng sang một bên làm vòi tự động rót nước cho cô rửa tay, cho đến khi bùn đất trên tay được rửa sạch, khôi phục lại vẻ sạch sẽ trắng nõn lúc trước.

“Bữa tối đã làm xong rồi, nhân lúc nó còn nóng, ăn thôi.”

Chử Tê cầm lấy chiếc khăn anh đưa cho, lau nước trên tay, nghe xong lập tức đi về phía phòng ăn.

Đầu bếp Dạ vừa mới dưỡng thương xong đã phải nấu cơm cho cô, để bày tỏ lòng biết ơn, cô đã ăn ba bát cơm lớn với tâm trạng buồn bã...

“Ợ...”

Chử Tê che miệng “ợ” một tiếng.

Đồ ăn trước bàn đã bị cô ăn sạch, cô ôm bụng ngồi phịch xuống ghế.

Cô đã trải qua những ngày ăn mì ăn liền đến mức buồn nôn, không cẩn thận nên đã ăn quá nhiều.

“Cạch...”

Một ly nước ấm được đặt trước mặt cô.

Chử Tê ngẩng đầu nhìn thấy Dạ Kinh Lan đang cầm một viên thuốc trong tay, liền đưa viên thuốc cho cô.

Chử Tê chớp chớp mắt: “Đây là cái gì?”

“Thuốc tiêu hóa, uống xong sẽ không thấy khó chịu nữa.” Dạ Kinh Lan đặt viên thuốc tiêu hóa vào lòng bàn tay cô, đưa cốc đến miệng cô.

Nước đã vào miệng, Chử Tê đành phải nuốt viên thuốc theo ý anh.

Uống thuốc xong, Chử Tê lại bị Dạ Kinh Lan bảo đi đi đi lại trong phòng khách.

Có lẽ thuốc tiêu hóa và việc đi lại có tác dụng, một lát sau bụng cô không còn khó chịu nữa.

Tiểu Dạ không chỉ chăm chỉ, có năng lực mà còn có hiền lành, chu đáo, Chử Tê một lần nữa cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối.

Chử Tê đi vòng quanh vài lần, cảm giác đã tốt hơn nhiều, cô định đi xem gà quý phi nhưng lại nghe thấy hai tiếng ho cố tình kìm nén từ trong bếp phát ra.

Chử Tê dừng một chút, sau đó không cần suy nghĩ nhiều lập tức đổi hướng, nhẹ nhàng đi đến cửa bếp.

Dạ Kinh Lan rửa bát lâu như vậy, nghĩ lại cũng rất không bình thường.

Chử Tê không lên tiếng, Dạ Kinh Lan đương nhiên không phát hiện ra cô đang đứng ở phía sau, anh đang chống tay lên bồn rửa, quay lưng về phía cô, tiếng nước chảy che dấu tiếng ho khan của anh, tất cả bát đĩa đã được rửa sạch, đặt trên máy lọc nước.

Cô lặng lẽ đến gần, vừa vặn nhìn thấy anh phun ra một ngụm máu đen, máu từ khóe miệng nhỏ xuống quần áo, phần lớn bị nước cuốn trôi, không để lại dấu vết.

“Sao lại thế này? Không phải vết thương của anh đã khỏi rồi sao?” Chử Tê cuối cùng cũng không nhịn được đi ra từ phía sau anh, lông mày nhíu lại, giọng nói lo lắng.

Cô tưởng rằng vết thương của Dạ Kinh Lan đã khỏi hẳn, dù sao ở trước mặt cô trông anh đã khỏi hẳn, cô cũng chưa bao giờ nghi ngờ anh.

Nếu cô biết, cô sẽ không để anh phải nấu ăn, cô cũng không phải Chu Bái Bì*.

*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm “Nửa đêm gà gáy” của Trung Quốc

Dạ Kinh Lan thấy cô đột nhiên xuất hiện liền giật mình, tay chân luống cuống rửa sạch vết máu, muốn xóa bỏ dấu vết.

“Anh có nói không!”

Thấy anh vẫn muốn giấu đi, giọng Chử Tê lập tức trầm xuống.

Dạ Kinh Lan biết không thể giấu cô được nữa, nhưng vẫn cố giải thích: “Vết thương của tôi thật sự đã lành rồi.”

“Vậy tại sao còn nôn ra máu?”

“Tôi cũng không biết sao lại thế này, vừa rồi đột nhiên cảm thấy l*иg ngực thắt lại, cảm giác như có hai cổ lực nào đó kéo lên cơ thể, nhưng sau khi nôn ra, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.”

Chử Tê thấy anh có vẻ như không nói dối, ngoại trừ nôn ra một ngụm máu, thoạt nhìn cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng vì để bảo đảm, Chử Tê ra lệnh cho anh phải lên giường nghỉ ngơi.

Dạ Kinh Lan có thể chất đặc biệt, sở hữu sự bất tử, đồng thời còn bị trúng virus của kẻ tạo ra bệnh dịch hạch – chuột điên, virus này có thể dẫn đến cái chết, cái chết và bất tử tương sinh tương khắc, khiến anh suýt vào quỷ môn quan, độc còn dư trong cơ thể còn chưa được tiêu diệt hoàn toàn, mới khiến hơi thở hỗn loạn.

Một ngụm máu kia đã loại bỏ hoàn toàn chất độc còn sót lại trong cơ thể anh.