Để không bị ảnh hưởng bởi mùi của chuột điên, Chử Tê đã đổi những thứ cô mở được từ trang trại nhưng không thể sử dụng ở thế giới này với hệ thống, đổi lấy đạo cụ đặc biệt có thể thanh lọc không khí, thanh lọc mùi trong ngôi nhà và cách ly với không khí bên ngoài, tạo thành một hệ thống tuần hoàn không khí độc lập.
Bên trong ngôi nhà vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu nhưng mùi hôi bên ngoài lại cực kỳ khó chịu.
Đến nỗi con gà quý phi được nuôi ở sân sau cũng không ngừng phản kháng, nhảy lên nhảy xuống như một con yêu quái, khiến Chử Tê đau đầu, không thể không mang nó vào nhà, làm tổ cho nó ở phòng chứa đồ ở tầng một.
Đêm đó nguy hiểm như vậy, cô tưởng rằng gà quý phi sẽ chết, bị chuột điên gặm đến không còn mảnh xương nào, không nghĩ đến ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện nó vẫn còn khỏe mạnh, vui vẻ thì cũng thôi đi, bên cạnh tổ còn có một con chuột điên chết.
Bình thường con gà quý phi này được nuông chiều và kiêu ngạo như vậy, thì ra là một con gà chọi.
Những cây hành lá mới trồng trong sân đã lớn hoàn toàn chỉ sau một đêm, nhưng sau khi bị chuột điên giẫm đạp và nhiễm máu, hầu hết đều không ăn được, may là, sau khi gà quý phi gặp phải hoảng sợ, năng suất lại cao hơn, cà chua và cải thảo trên cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn.
Đáng tiếc Chử Tê chỉ giỏi nấu nước nóng, để cô tự mình nấu cơm thì đúng là làm khó cho cô gái đáng yêu này, cho nên cô chỉ có thể trở về như lúc ban đầu, sống cuộc sống ăn mì ăn liền ba bữa một ngày.
Gà quý phi hăng hái sản xuất với sản lượng cao sáu quả trứng mỗi ngày, bất tri bất giác cô đã nhặt được một giỏ trứng.
Cô hái cải thảo để an ủi gà quý phi, đồng thời gieo hạt cải thảo mới vào chậu trống, cây cà chua nhỏ cũng được thu hoạch hàng ngày, trở thành trái cây mà Chử Tê phải ăn mỗi ngày sau bữa ăn.
Cô ăn hết một giỏ, còn để lại cho Dạ Kinh Lan giỏ.
Lại thêm một buổi sáng khác, Chử Tê đến chuồng gà lấy trứng như thường lệ, gà quý phi rất ngoan ngoãn dịu dàng với Dạ Kinh Lan, nhưng thái độ đối với cô lại rất lạnh lùng, thậm chí trong mắt còn mang theo vẻ khinh thường, nếu không phải nó có công đẻ trứng, cô đã ra tay rồi.
Sau khi Chử Tê nhặt trứng xong, lại đi đến bên cửa sổ, những quả cà chua nhỏ lại chín rồi, nhưng hạt cải thảo cô mới trồng, qua mấy ngày mà chỉ có một cây lớn, lá cây rít lại với nhau, còn những hạt khác hầu như đều bị hỏng.
Cái này so với ngày đầu tiên cô trồng khác một trời một vực.
May là hiện tại cô không thiếu hạt giống rau, hầu như mỗi ngày, trang trại đều mở ra rất nhiều hạt giống rau nên cô không cảm thấy tiếc khi phung phí của cải.
Chử Tê đào những hạt giống chưa mọc lên trồng lại hạt giống mới, tưới nước cho cây cà chua cho tơi đất rồi bắt đầu chuẩn bị nước nấu mì ăn liền.
Chử Tê vừa mới đun nước, còn chưa xé mì ăn liền, mơ hồ nghe thấy trên tầng truyền đến vài tiếng ho yếu ớt.
Không cần suy nghĩ, cô lập tức đặt mì ăn liền xuống rồi đi lên lầu, mở cửa phòng bên cạnh.
Để thuận tiện chăm sóc Dạ Kinh Lan đang bất tỉnh, Chử Tê đặt Dạ Kinh Lan nằm ở phòng bên cạnh.
Sau khi bị chuột điên cắn, anh bị sốt cao và hôn mê vài ngày, thỉnh thoảng sẽ có chút phản ứng vô thức, nói mê. Vết thương trên vai liên tục trở nên trầm trọng hơn, không thấy khép lại, nhưng đồng thời cũng cho thấy cơ chế miễn dịch của anh đang chiến đấu chống lại virus chuột điên, chỉ cần chịu đựng được, sẽ vượt qua kì này.
Lúc Chử Tê vào phòng, người đàn ông trên giường vẫn đang ho không ngừng. Đây là phản ứng lớn nhất của anh trong mấy ngày qua.
“Nước...”
Một tiếng thì thầm nhỏ thoát ra từ miệng anh.
Chử Tê đi đến bên giường, rót nước nóng trong bình thủy tinh vào cốc rồi pha với nước sôi để nguội, động tác cũng coi như thuần thục, dùng bông gòn thấm nước rồi nhúng vào đôi môi nứt nẻ, ép nước vào.
Trước đây khi cô cho anh uống nước như thế này, anh sẽ vô thức nuốt, nước chảy ra nhiều hơn là uống vào, hôm nay thì dễ dàng hơn nhiều.
Nhận ra anh dần dần khôi phục ý thức, Chử Tê không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
May là đã vượt qua.
Dạ Kinh Lan có một thể chất đặc biệt, có được dị năng bất tử, tuy năng lực của anh vẫn còn rất yếu nhưng chỉ cần không phải là vết thương trí mạng, anh đều có thể khôi phục lại.
Sau khi cho anh uống nước, kìm nén cơn ho khan trước đó, Chử Tê lấy ra hai túi đường glucose và một ống tiêm, khi định tiêm cho anh một mũi, hàng lông mi vốn nhắm chặt của anh hơi rung lên.
Dạ Kinh Lan tỉnh lại.
“Tê... Tê...”
Sau khi Dạ Kinh Lan tỉnh dậy, nhìn thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, nói chuyện không lưu loát, gọi tên cô, giọng anh khàn khàn, có cảm giác nặng nề như sỏi đá.
Chử Tê thấy anh đứng dậy, đành phải cúi xuống đỡ anh, tai cô dựa quá gần nên không nghe rõ anh gọi cô cái gì, còn tưởng anh gọi tên mình, cũng dịu dàng đáp lại: “Tôi ở đây.”
“Anh hôn mê bốn ngày, may là bây giờ đã tỉnh lại, vết thương cũng dần lành lại, còn cảm thấy khó chịu không?”
Sau khi anh tỉnh dậy, vết thương nhiều lần trở nên trầm trọng không còn mở ra nữa mà đang dần lành lại.
Dạ Kinh Lan yếu ớt dựa vào gối, uống thêm chút nước từ tay Chử Tê, nghe xong khẽ lắc đầu.
“Tôi lại cho anh một túi đường glucose và thuốc chống viêm, giúp anh nhanh chóng hồi phục, nếu mệt thì tiếp tục nghỉ ngơi.”
Cơ thể vừa trải qua một “trận chiến khốc liệt”, Dạ Kinh Lan vẫn còn rất yếu, vừa mới tỉnh lại, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau, nhưng anh không chịu nhắm lại hoàn toàn, cứ như vậy nhìn Chử Tê, sợ cô sẽ đột ngột biến mất.
“Tôi không đi, tôi ở đây chờ anh tỉnh lại.” Có lẽ hôm nay tâm tình Chử Tê rất tốt, nguyện ý dỗ dành anh.
Dạ Kinh Lan chỉ có thể kiên trì một lát, cuối cùng không nhịn được cơn buồn ngủ mà ngủ thϊếp đi.
Chử Tê chống cằm ngồi ở bên giường, nhớ tới gói mì ăn liền còn chưa kịp xé ở dưới tầng, buồn bã thở dài, nhưng vẫn giữ lời hứa, không rời đi cho đến khi Dạ Kinh Lan tỉnh lại.