Dưới sự tàn sát bùng nổ đơn phương của Chử Tê, chuột tướng cuối cùng đã bị thiêu chết trong ngọn lửa, sau khi chuột tướng chết, những con chuột binh còn lại bỏ chạy trong hoảng loạn.
Chử Tê không tiếp tục truy đuổi, trở lại ban công, đôi cánh phía sau từ từ thu lại, cuối cùng biến mất.
Cô quay lại chỗ Dạ Kinh Lan, cơ thể lảo đảo, ngã xuống.
Dạ Kinh Lan vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, cả người cô rơi vào trong ngực anh, lo lắng ôm cô.
“Tôi ngủ một lát, anh cũng vậy nhé...”
Chử Tê nhẹ nhàng lẩm bẩm trước khi bất tỉnh.
“Ừm...”
Dạ Kinh Lan đáp lại, một lúc sau không còn nghe thấy âm thanh của cô nữa, phát hiện cô đã ngất đi.
Dạ Kinh Lan rũ mắt nhìn những mảnh thủy tinh nhỏ trên mặt đất, ngón tay nhặt lên một mảnh, sau đó nắm chặt nắm tay, những mảnh vỡ chui vào lòng bàn tay, vài giọt máu từ từ chảy ra giữa các ngón tay.
Anh đưa bàn tay run rẩy của mình đến bên đôi môi tái nhợt của Chử Tê, nhẹ nhàng bôi ít máu lên đó, giống như một loại son môi tốt.
Anh buông tay ra, những mảnh vỡ rơi ra, máu cũng lập tức đông lại.
Làm xong việc này, anh điều chỉnh lại tư thế, ôm Chử Tê chặt hơn để bảo vệ cô khỏi cơn gió lạnh ban đêm.
Có vẻ như đây là tất cả những gì anh có thể làm.
Vết thương trên vai anh khép lại, nứt ra, rồi lại nứt ra khép lại, như thể anh đang đánh nhau với ai đó, nhiệt độ cơ thể tăng vọt, cả người choáng váng, không có sức lực.
Bây giờ bất kỳ mối đe dọa nhỏ nào cũng đều rất nguy hiểm đối với họ, chứ đừng nói đến việc chuột điên có thể quay trở lại, điều duy nhất anh có thể làm là chặn sát thương cho cô khi nguy hiểm ập đến, nên dù đau đến mất đi ý thức, anh vẫn bảo vệ người trong vòng tay thật chặt, không buông ra chút nào.
Anh không có đôi cánh chắc khỏe mà chỉ có một cơ thể bằng xương bằng thịt bé nhỏ.
Khi Chử Tê tỉnh dậy, trời hoàn toàn sáng sủa, cô cảm thấy mình đang bị giam cầm, có thứ gì đó nóng hổi đè lên người cô. Ngay cả khi cô hôn mê, cô cũng cảm thấy nóng bức, cho nên vừa khôi phục được ý thức cô đã dùng lực đẩy thứ trên người đi, kết quả không đẩy ra được.
Cô mở mắt ra, lọt vào tầm mắt cô là một bộ đồ ngủ mềm mại nhưng dính vết máu ở trước ngực.
Chử Tê chớp mắt, cảm giác được dưới tay mình có cái gì đó nóng nóng, lúc nhận ra điều gì đó, cô hơi cau mày, dùng sức tránh đi, nhưng người ôm cô vào lòng như ôm gối ôm, không hề nhúc nhích.
Chử Tê đẩy mấy lần nhưng vẫn không đẩy ra, thời gian của phiếu tăng cường sức mạnh của cô đã hết.
Đêm qua, cô đã sử dụng phiếu dị năng cuối cùng của mình để biến ra một đôi cánh, thậm chí còn sử dụng quá tải dị năng nâng cao, dù cô đã gϊếŧ chết chuột tướng và đuổi đàn chuột, nhưng nội tạng cũng bị tổn thương.
Còn tưởng rằng cơ chế phục hồi của hệ thống sẽ mất ít nhất một hoặc hai ngày mới có thể tốt lên, kết quả mới qua một đêm đã tỉnh.
Cô thì không sao, nhưng Dạ Kinh Lan bị chuột điên cắn, vẫn có nguy cơ tử vong.
Rõ ràng anh không còn ý thức, nhưng lực ôm cô lại cực kỳ mạnh.
Chử Tê ngừng giãy giụa, nói vào tai anh: “Buông tôi ra ngay, nếu không tôi sẽ tức giận...”
Một người hôn mê không thể nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài, nhưng mà ba chữ “sẽ tức giận” còn chưa nói xong, cánh tay đã giam cầm cô cả đêm lập tức buông lỏng.
Chử Tê có thể cử động được, đầu tiên cẩn thận tháo băng vải trên vai anh ra, băng vải và da ở mép vết thương đều dính chặt vào nhau, lúc kéo xuống thiếu chút nữa đã khiến miệng vết thương bị rách.
Khu vực xung quanh vết thương nhìn rất ghê người, đã chuyển sang màu xanh đen, còn có cả mủ, vết thương bị nhiễm trùng rồi.
Miệng vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, máu và thịt đỏ tươi đang lặp lại quá trình sinh tử với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không ngừng thay đổi, miệng vết thương vừa khép lại rồi nứt ra, nứt ra lại khép lại.
Đây là năng lực hồi phục tái sinh mà anh có được từ loài thực vật biến dị trước đó. Khả năng tái sinh siêu mạnh dường như khiến anh ít có khả năng tử vong hơn người thường, nhưng tái sinh mang đến sự tra tấn liên tục, đau gấp trăm lần so với người thường.
Rõ ràng anh rất sợ đau, nhưng ngay lúc chuột điên tập kích, anh vẫn không chút do dự canh giữ cầu thang dẫn đến phòng cô, luôn giúp cô tránh bị tổn hại, mặc dù bản thân anh cũng khó bảo vệ mình.
Đối mặt với Dạ Kinh Lan như vậy, Chử Tê không thể nói rõ đươc cảm giác trong lòng, nhưng người lạnh lùng, mặt lạnh như cô, tự tận đáy lòng cảm thấy rất lo lắng.
Cô chỉ cứu anh một lần.
Nhưng anh đã bảo vệ cô bằng cả mạng sống của mình.
...
Sau một đêm giao tranh, trong ngoài biệt thự đều hỗn loạn, đặc biệt là bên ngoài, khắp nơi đều là xác của chuột điên, những chuột điên này có bộ dáng xấu xí, sau khi chết còn có mùi hôi thối.
Ngôi nhà này cần phải được dọn dẹp kỹ lưỡng từ trong ra ngoài hoặc là phải chuyển đi.
Xét thấy tình hình hiện tại không thích hợp để đi lại, cũng không còn nơi nào an toàn để đi, mặc dù chuyện xảy ra tối qua chứng tỏ ở đây không an toàn nhưng Chử Tê vẫn quyết định ở lại đây chờ Dạ Kinh Lan bình phục.