Chương 11: Cuộc tấn công của chuột điên

Đột nhiên bị tập kích, dù Chử Tê có chuẩn bị và đoán trước đến đâu cũng bị đánh cho không kịp trở tay.

Đàn chuột hành động, tầng dưới và ngoài nhà cũng không biết có bao nhiêu, nhưng bọn họ chỉ có hai người, hơn nữa cả hai đều tay không tấc sắt, tình thế có chút khó khăn.

Nếu chỉ có một mình, Chử Tê tự nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp có thể trốn thoát.

Con chuột điên trước mặt không cho Chử Tê có nhiều thời gian để suy nghĩ, nó lắc lắc đám lông ngắn bẩn thỉu dính chặt trên người, lắc đầu lao về phía cô.

Đây không phải là những con chuột bình thường ẩn nấp khi nhìn thấy con người, chúng mang theo virus, khi bị trầy xước hoặc cắn có thể bị nhiễm bệnh và chết bất cứ lúc nào.

Trong mấy tháng hoạt động theo đội ngũ, Chử Tê cũng gặp phải một số cuộc tấn công của chuột điên, có một chút kinh nghiệm đối phó với chúng.

Cô nghiêng người sang một bên, tránh đòn tấn công mạnh mẽ của chuột điên.

Vì lao quá nhanh nên chuột điên không dừng lại được mà đâm thẳng vào bức tường phía sau, nhưng nó không trực tiếp phóng lên đánh mà lại nhanh nhẹn trèo lên tường, biến toàn bộ sức mạnh của cơn thịnh nộ thành một đòn tấn công từ bên trên.

Khi chuột điên leo lên trần nhà, nó lại nhanh chóng lao xuống, nhắm vào Chử Tê bên dưới.

Ở giai đoạn này, chuột điên vẫn chưa trải qua lần tiến hóa thứ hai, nó chỉ có kích thước lớn, độ nhạy tăng lên và có lây nhiễm virus, lực công kích và phòng ngự rất yếu.

Chỉ cần không bị nó cào hoặc cắn thì một mình đối phó cũng không khó.

Trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn rõ hai con mắt đỏ rực của chuột điên, vào lúc đôi mắt đỏ lao tới, Chử Tê đột nhiên bẻ gãy chân lan can gỗ của hành lang bên cạnh, chính xác đánh về phía chuột điên đang lao tới, coi nó như bóng chày, đánh ra xa.

Cô đã dùng hết sức lực, chuột điên còn chưa tiến hóa thành lớp phòng ngự da dày thịt béo, nó lập tức bị đánh lên tường, nội tạng bị vỡ vụn trong nháy mắt.

Tứ chi chuột điên run rẩy vài lần, tiếng kêu chói tai lại thê thảm, nhưng rất nhanh lại không nhúc nhích, hoàn toàn mất mạng, máu chảy khắp mặt đất.

Giải quyết xong con này, Chử Tê rũ bàn tay tê dại của mình, lập tức chạy xuống tầng.

Tình hình trong phòng khách ở tầng dưới và sân bên ngoài đều không mấy lạc quan, đã bị đàn chuột điên bao vây, nhìn vào bóng tối, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng đến đáng sợ.

Dạ Kinh Lan nhận thấy sự bất thường sớm hơn cô, cách một chiếc sô pha đang giằng co với mấy con chuột điên đang rục rịch.

Cửa sổ đã đóng lại, cửa lớn đã kịp thời khóa, bị tủ giày chặn lại, nhưng vẫn có mấy con chuột điên đang đồng tâm hiệp lực đánh vỡ cửa kính muốn xông vào.

Trong bóng tối, ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, khả năng nhìn ban đêm tốt của Chử Tê có thể thấy rõ thi thể của một con chuột điên nằm trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi xác thối nồng nặc.

Rõ ràng là Dạ Kinh Lan vừa trải qua một trận chiến khốc liệt với chuột điên, trên người anh có vài vết thương mới, màu đỏ tươi rất chói mắt trên bộ đồ ngủ màu trắng.

Chuột điên đã tấn công ngôi nhà được một thời gian, nhưng anh đã ngăn chặn nhóm chuột điên tấn công tầng hai bằng xương bằng thịt của mình, đồng thời đứng canh gác ở cầu thang, không để bất kỳ con nào lướt qua anh đi lên tầng.

Lông mày Chử Tê nhíu lại thành chữ “xuyên” (川), trong mắt tràn đầy sự không hài lòng.

Vết thương cũ tốn rất nhiều công sức mới tốt lên, trong nháy mắt lại có thêm vết thương mới, ngay cả thân sắt cũng không chịu nổi sự dày vò như vậy.

Dạ Kinh Lan nghe thấy tiếng cô đi xuống, lúc anh quay đầu lại, một con chuột điên đã chuẩn bị tấn công đã nhân cơ hội nhảy lên, móng vuốt sắc nhọn bổ nhào vào mặt anh.

Đôi mắt của Chử Tê lóe lên, động tác còn phản ứng nhanh hơn đại não, đồng thời ném chân lan can trong tay, chính xác ném vào con chuột điên đang nhảy lên, hai thứ đó va chạm với nhau, chuột điên bị đẩy ra ngoài, hung hăng đập vào vật dụng phía sau, máu phun tung tóe, chết ngay tại chỗ.

Dù sao cũng chỉ là thú biến dị cấp thấp, Chử Tê lại dùng hết sức lực, cộng thêm phiếu “Tăng cường sức mạnh” đổi trước đó, cô có thể dùng một nắm đấm đánh gãy xương của nó.

“Ngây người ra đó làm gì, còn không mau lại đây.”

Chử Tê liếc nhìn Dạ Kinh Lan, anh vừa mới khôi phục lại vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng lau đi mấy giọt máu bắn tung tóe trên mặt, đứng ở bên cạnh cô, đúng lúc đám chuột điên luôn tấn công có thể bảo vệ cô ở đằng sau.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Chử Tê thoáng chốc dịu đi, nhưng rất nhanh cô đã gạt bỏ hết cảm xúc, vươn tay kéo Dạ Kinh Lan về phía sau: “Đừng cản trở tôi, đi ra phía sau tôi.”

Vừa dứt lời, những con chuột điên còn lại đồng thời phát động tấn công, động tác của chúng nó không hề phối hợp với nhau, trí thông minh cũng không đạt đến trình độ có thể cùng nhau hợp tác, nhưng cũng đủ dũng mãnh, tốc độ lại nhanh, không hề do dự hay sợ hãi, giống như một nhóm đao phủ vô cảm, những kẻ gϊếŧ người tuân theo mệnh lệnh.

Chuột điên là một sinh vật theo đàn, cần phải có thức ăn để sinh sản. Tuy nhiên, trong thành phố này hầu như không còn người sống, vất vả lắm mới bao vây được hai người, vì thế hệ sau, trong đàn đã phái ra những “dũng sĩ” thấy chết không sờn, cho dù đồng bạn ngã xuống, vì để hoàn thành nhiệm vụ, con này ngã xuống lại đến lượt con kia.

Đối mặt với cuộc tấn công tập thể của chuột điên, trên mặt Chử Tê không hề tỏ ra hoảng sợ, lạnh nhạt liếc mắt một cái, giơ tay lên, một chuỗi ngọn lửa phun ra, chuột điên thấy vậy liền đổi hướng, né tránh theo mọi hướng, sau đó dừng lại, đề phòng Chử Tê.

Dù thú biến dị có hung dữ đến đâu thì bản chất chúng vẫn là động vật, bản chất của chúng là sợ lửa.

Trong lòng bàn tay Chử Tê cầm một quả cầu lửa, ánh mắt cảnh giác trước hành động của ba con chuột điên.

Ngọn lửa này chỉ có thể tạm thời xua đuổi đám chuột điên, nhưng không thể diệt hết được. Khi ham muốn “thức ăn” của chúng vượt qua nỗi sợ lửa, chúng sẽ kéo nhau trở lại.

Trong mấy ngày qua, cô cũng đã mở được một số phiếu giảm giá trao đổi dị năng từ trang trại, có thể cho cô có được dị năng tương ứng, trong đó có phiếu tăng cường sức mạnh, phiếu dị năng hệ hỏa và phiếu dị năng dị hóa, có thể sử dụng cùng lúc, nhưng mỗi loại dị năng chỉ có thời gian sử dụng là nửa tiếng.

Trang trại quá ngẫu nhiên, cô không biết khi nào sẽ mở phiếu dị năng tiếp theo, cô phải tận dụng thật tốt ba phiếu dị năng này mới có thể đưa mình và Dạ Kinh Lan thoát khỏi mối nguy hiểm hiện tại.

“Điểm yếu của chuột điên là gì?”

Chử Tê ở trong đầu hỏi hệ thống, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, hệ thống lại bắt đầu giả chết.

Chử Tê cắn chặt răng, nghĩ chờ đến khi hoàn thành xong nhiệm vụ của thế giới này, cô sẽ nộp đơn vào Liên minh để đổi người hợp tác.

Hệ thống ngu ngốc, hủy đi thanh xuân của tôi!

Mà hệ thống lại thầm “hừ” một tiếng, cho rằng ngoại trừ nó ra, sẽ không có hệ thống nào tốt bụng như vậy, nguyện ý tiếp quản một ký chủ đang nợ nần chồng chất như cô.

“Mấy thứ này xuất động theo bầy đàn, các cuộc tấn công đều có chọn lọc, có thể thấy chúng nó có một mức độ tổ chức nhất định, tôi nghĩ nhất định có một con chịu trách nhiệm chỉ huy.”

Ngay lúc Chử Tê đang suy nghĩ làm thế nào để tìm ra điểm yếu của chuột điên, Dạ Kinh Lan ở phía sau ngập ngừng nói.

Tuy rằng anh không có kinh nghiệm đối phó với thú biến dị, nhưng anh biết, trong một quần thể luôn có người dẫn đầu.

Chử Tê nghe vậy, hai mắt sáng lên, cảm thấy suy đoán của Dạ Kinh Lan rất có đạo lý.

Hầu hết các động vật theo bầy đàn đều có thủ lĩnh.