Trước đây do điều kiện ép buộc nên Chử Tê chỉ ăn mì gói, hôm nay nhặt được trứng gà, Chử Tê quyết định chỉnh đốn lại dinh dưỡng, dùng trứng gà, cải thảo, mì để cải thiện bữa ăn.
Vết thương của Dạ Kinh Lan gần như đã lành, trên bụng chỉ còn lại một vết sẹo nông, có lẽ vài ngày nữa sẽ không còn vết sẹo nữa.
Mấy ngày nay, ngoài việc uống một ít nước, mỗi ngày anh chỉ tiêm một ít đường glucose và chất dinh dưỡng để bổ sung dinh dưỡng và thể lực, hôm nay đúng lúc có thể thử ăn thức ăn.
Đứa nhỏ này gầy như vậy, phải ăn chút đồ có dinh dưỡng để bồi bổ.
Chử Tê tràn đầy ý chí, nhưng chỉ ở trong bếp được năm phút, liền biến thành ông già lung lay đi ra.
Vừa vào không bao lâu, cô đã làm vỡ một quả trứng, may là cô còn giữ lại một nửa, không hoàn toàn lãng phí, cô biết rõ khả năng của mình, nhìn Dạ Kinh Lan thuần thục dọn dẹp đống bừa bộn, liền yên tâm thoải mái giao nhiệm vụ làm bữa sáng cho anh.
Mì trứng chỉ là món mì nấu tại nhà hết sức bình thường nhưng với bàn tay khéo léo của Dạ Kinh Lan, món mì trứng đơn giản lại trông không giống như hình dạng đáng có của nó.
So với những ngày vừa ăn mì gói vừa ngủ ngoài trời, Chử Tê không khỏi có ảo tưởng mình vẫn đang ngồi trong nhà hàng Michelin thưởng thức ẩm thực cao cấp.
Đứa trẻ này không chỉ ngoan ngoãn, khéo léo, đẹp mắt mà còn có thể nấu nướng, Chử Tê đột nhiên cảm thấy mình nhặt được bảo bối.
Ăn sáng xong, Chử Tê và Dạ Kinh Lan đi đến khu dân cư gần đó, lúc trở về mang theo một xe chở đầy những chậu hoa rỗng.
Cửa sổ không có đủ không gian nên cô đặt chậu ở ngoài sân, dựng hàng rào vây quanh chậu cây.
Hôm nay trang trại mở ra một số giống hành lá và đất trồng mới, những chậu này có thể trồng hành lá.
Sau khi xào trứng với cà chua, chẳng bao lâu nữa sẽ có món trứng xào hành lá xắt nhỏ, Chử Tê rất thoải mái với cuộc sống nông thôn này, hy vọng tương lai cũng có thể nhàn nhã thoải mái như vậy.
Chạng vạng, gà quý phi lại đẻ thêm hai quả trứng, cây cà chua nhỏ đã kết quả xanh, đã chín một nửa, cây cải thảo nhỏ đã lớn thành cây cải thảo to.
Từ khi trồng đến khi lớn, chỉ mất một ngày một đêm, tốc độ tăng trưởng này còn nhanh hơn cả ngựa chạy, đương nhiên là không bình thường.
Nhưng Dạ Kinh Lan cũng không hỏi nguyên nhân, Chử Tê rất hài lòng với điều này.
Buổi tối, cô chọn một vài quả cà chua chín tươi để làm món cơm chiên với trứng cà chua, đồng thời kết hợp với món thịt xông khói và cải thảo, trong thế đạo bây giờ, một bữa tối như vậy có thể được coi là một món ăn xa hoa, trong món ăn giống như chứa chiếc Rolls Royce.
Sau bữa tối, Chử Tê dẫn Dạ Kinh Lan đi huấn luyện thể chất trong sân.
Ngày nay đã khác xưa, để thích nghi với cuộc sống tận thế, bọn họ phải không ngừng rèn luyện thể chất của mình.
Sau buổi tập luyện, cả hai không khỏi thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi, nằm xuống bãi cỏ trong sân nghỉ ngơi.
Sau khi lấy lại chút sức lực thì đã hơn mười giờ, hai người chúc ngủ ngon nhau rồi quay về phòng rửa mặt, đi ngủ.
Tắm rửa xong, Chử Tê nằm trên giường, tóc còn chưa sấy khô, cô mệt đến mức không muốn cử động, chỉ muốn ngủ.
***
Trong đêm khuya, Chử Tê lật người, đè bốn góc ở dưới thân, cuốn chăn kín người mới tiếp tục ngủ được, ở phía nam không có hệ thống sưởi, phải dựa vào chính mình để sống sót qua mùa đông.
Nhiệt độ thấp ở mạt thế vẫn chưa kết thúc, ban đêm cực kì lạnh, mà người cô lại là thể hàn, ổ chăn không ấm chút nào, mỗi đêm đều ngủ đến nửa đêm rồi lại bị cái lạnh làm cho tỉnh ngủ.
Trong lúc ngơ ngác, cô nghe thấy bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh xột xoạt kèm theo tiếng rít chói tai, Chử Tê không nhịn được mà cả người chui tọt vào chăn, dùng chăn che lỗ tai mình lại rồi tiếp tục rơi vào giống mộng đẹp.
Nhưng một lúc sau, trong đầu cô chợt vang lên tiếng chuông báo động, cô giật mình nhảy dựng lên.
[Có nguy hiểm tới gần, ký chủ hãy cẩn thận.]
Hệ thống giả chết một ngày, khi nó đột nhiên nhảy ra, nhất định là có chuyện nghiêm trọng gì đó, cơn buồn ngủ nhất thời biến mất, Chử Tê chộp lấy quần áo treo ở đầu giường, mặc vào rồi vội vàng đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới cầu thang, cửa kính bên cạnh đột nhiên bị đập vỡ, mảnh vỡ bay tứ tung, một vật hôi hám với đôi mắt đỏ, lông đen xông vào từ bên ngoài.
Chử Tê kịp thời tránh né, không bị nó làm bị thương.
Chúng đã tiến vào tầng hai, không thể tưởng tượng được tầng dưới sẽ như thế nào.
[Chuột điên biến dị, lực cắn mạnh nhưng sức tấn công yếu, số lượng nhiều, luôn xuất hiện theo đàn, mang theo virus nhiễm bệnh nên còn được gọi là kẻ tạo ra bệnh dịch hạch.]
Cuốn sách về các loài thú biến dị mà cô nhận được trước đó lập tức hiện lên trong đầu cô, cô nhận ra loại thú biến dị xâm nhập này.
Chuột sinh sản nhanh chóng và có khả năng sống sót cao, chúng phân bố gần như khắp nơi trên thế giới ngoại trừ Nam Cực, mặc dù gia tộc của chúng cũng có những loài thú cưng được thuần hóa nhưng đa số vẫn khiến người ta chán ghét, cho dù là trước hay sau mạt thế.
Chúng thích sống ở những nơi tối tăm như cống rãnh, mương nước thải, lại mang theo virus bên mình nên đi đến đâu cũng không thoát khỏi số phận bị mọi người đánh đập.
Nhưng ở mạt thế, chuột điên biến dị có kích thước lớn hơn gấp mấy lần, thường xuất hiện theo bầy đàn, sinh sản nhanh chóng, sống dưới lòng thành phố và thích tấn công vào ban đêm, quả thực là kẻ phá hoại số một đe dọa sự an toàn của thành phố.
Đây là nơi an toàn nhất mà Chử Tê đã tìm thấy sau khi thăm dò nhiều nơi, hơn nữa mấy ngày qua đều yên ổn, cũng không tìm thấy dấu vết của chuột điên, không ngờ đêm nay lại bị tập kích.