Chương 2

Như phi nhếch miệng, lộ ra nụ cười đã tính trước, "Yên tâm, Tôn Ấu Ngư chính là một con đê tiện, càng làm cho cô ta cảm thấy không xứng đáng với Tư Niên, cô ta mới cảm thấy càng áy náy, càng áy náy, mới có thể càng liều lĩnh giúp chúng ta.

Nhưng nếu Tôn tướng quân biết được......

Không sợ, cô ta vì muốn tốt cho Tư Niên, sẽ không nói lung tung.

Đám người Như phi đã đi xa, chỉ còn lại Tôn Ấu Ngư bất lực kêu khóc.

Làm Ninh vương phi là giấc mộng của nàng từ trước tới nay, vì gả cho Tư Niên, nàng mất đi tôn nghiêm, liêm sỉ, người nhà tín nhiệm...

Thật không dễ dàng gì mới đi tới ngày hôm nay, mắt thấy mộng tưởng liền muốn thực hiện.

Nàng nhất định phải ra ngoài, tuyệt đối không thể để Đỗ Tiêm Tiêm thay mình bái đường.

Thừa dịp bà trông coi không chú ý, cầm lấy gối ngọc đập cho bà ta choáng váng.

Sau đó, nàng kéo áo cưới nặng nề cùng vết thương đầy mình chạy đến chính sảnh bái đường.

Một đám người nhìn nàng chằm chằm.

“Nhất bái thiên địa!”

Bắt đầu rồi.

“Đám nô tài......a......”

Nàng còn chưa nói xong, đã bị người che miệng lôi ra ngoài.

Cả sảnh khách khứa đều nhìn người mới trên cao đường, chỉ có tân lang đang bái thiên địa cùng Như phi đang ngồi trên cao đường nhìn phương hướng cửa ra vào.

Khoảnh khắc đó, Tôn Ấu Ngư và Mộ Tư Niên nhìn nhau, nàng vô cùng chắc chắn hắn nhìn thấy mình.

Trong mắt hắn có chút kinh ngạc, nhưng không đuổi theo.

“Nhị bái cao đường!”

Bái đường còn đang tiếp tục, Tôn Ấu Ngư nước mắt rơi như mưa.

Hai bà ma ma sức khỏe cường tráng lôi nàng đến “hôn phòng”.

Tôn tiểu thư, xem ra chúng tôi thật sự coi thường cô rồi, nên lấy dây thừng trói cô lại.

Cút, cút ngay. Tư Niên ca ca thấy ta, biết người dưới khăn voan không phải ta, hắn lập tức sẽ tới tìm ta.

Hai bà cười lạnh nói: "Ngươi mơ giữa ban ngày à? Mau, trói cô ta lại, bịt miệng lại, tuyệt đối không được làm hỏng đại sự của nương nương.

Tôn Ấu Ngư cảm thấy đầu mình đau nhói, ngay cả huyệt thái dương cũng sắp nhảy ra một cái lỗ lớn.

Tầm mắt của nàng bắt đầu mơ hồ, có thể nhìn thấy mặt hai cái bà dữ tợn, đang cầm dây thừng tới gần nàng, trong miệng vẫn nói cái gì.

Nhưng nàng lại không nghe được nửa âm thanh.

Như là qua một nháy mắt, lại như là qua rất lâu rồi.

Hai bà kiêu ngạo ương ngạnh rời đi, đóng cửa cái “rầm” lại.

Mà Tôn Ấu Ngư, cuối cùng cũng không đợi được Mộ Tư Niên.

Cho đến khi, nàng kiệt sức, nhắm hai mắt lại.

Đây là đâu?

……