Chương 13

Lát nữa mỗi nhóm khách mời sẽ đón một vị khách đặc biệt.

Cơ bản thì đều là người cha trong gia đình. Nếu không thì là người thân, bạn bè.

Tôi đã nhờ Trần Công, trợ lý riêng của Lục Dư Xuyên.

Để anh ta dùng thân phận bạn bè, tới cùng tôi với Lục Hi tham gia phân cảnh cuối cùng này.

Tôi với Lục Dư Xuyên tuy là vợ chồng, nhưng nói thật, tôi gặp trợ lý riêng này chắc còn nhiều hơn gặp Lục Dư Xuyên.

Hơn nữa, tôi tìm Trần Công còn có việc khác.

Tôi phải thông qua Trần Công tìm hiểu lịch trình mấy ngày tới của Lục Dư Xuyên để tìm cách gặp mặt anh ta, nói chuyện ly hôn.

Đến lượt nhóm tôi lên sân khấu trình diễn cảnh lấy nước mắt.

Trần Công còn chưa tới.

Nhưng anh ta đã nhắn tin cho tôi, nói sắp đến rồi.

Tôi với Lục Hi liền bắt đầu trước.

Nhạc lãng mạn vang lên.

Hai chúng tôi đứng đối mặt nhau, tôi tự cấu mình một cái mới miễn cưỡng khiến mắt hơi đỏ lên.

Nhưng phần bình luận hồi nãy rõ ràng toàn những câu khóc lóc xúc động, bây giờ liền thay đổi trong chớp mắt:

【Cảnh tượng thật xúc động, âm nhạc cũng thật xúc động, nhưng sao vừa thấy mặt Lê Lê đại khả ái nhà tôi là tôi lại không nhịn được cười thế này?[ninja rùa.jpg][ninja rùa.jpg][ninja rùa.jpg].】

【Phụt~ Đợi đã, cảnh này nhất định không được cười, nhưng lầu trên ơi bà làm tôi không chịu nổi, tôi là người thích giúp đỡ người khác, vậy nên tôi cười cùng bà, ha ha ha ha ha ~】

Tôi: “……”

Những giọt nước mắt tôi cố lắm mới rặn ra được, không còn một giọt~~~

Tôi chỉ có thể cố gắng nhịn cười, nhịn đến mức môi run run, đành rút gọn bài diễn văn đầy cảm động mình đã chuẩn bị trước, tôi nói: “Lục Hi, chương trình này kết thúc rồi, con còn cần một người bạn như dì không?”

Lục Hi nhìn tôi, trầm mặc.

Tôi đặt tay lên vai thằng nhóc: “Mặc kệ con có muốn hay không, dù sao dì cũng quyết định sẽ làm bạn với con! Đúng rồi, lần trước ở phố ăn vặt con đã nói muốn mời dì ăn một bữa sơn hào hải vị, con nói cụ thể thời gian được không, con nói sau này là lúc nào, cuối tuần này, hay là tháng sau?”

Lục Hi: “……”

Sắc mặt thằng nhóc đầy ghét bỏ, như trách tôi phá hỏng bầu không khí này.

Tôi bị oan huhu.

Tôi cũng không muốn vậy.

Tất cả là tại đám người trong phần bình luận trên màn hình kia, nói hươu nói vượn.

Còn không nhanh kết thúc, tôi đây nhịn cười sắp nội thương rồi!

Lục Hi hít một hơi, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi mới ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ tuấn tú nghiêm túc: “Dì có thể đừng ly hôn với ba tôi… ba con không?”

Tôi: “……”

Thằng nhóc chỉ nói một câu như vậy thôi, mặc kệ mọi người trong phần bình luận có quậy đến mức nào, tôi cũng không cười nổi nữa.

Tôi bị thằng nhóc làm cho cảm động rồi.

Lục Hi: “Con muốn dì làm mẹ con, cũng thích dì làm mẹ con, con nói thật, nếu vì con mà dì muốn ly hôn với ba thì con sẽ sửa đổi, con sẽ không nói dì phiền phức nữa, cũng không nổi giận với dì nữa, con nói được làm được.”

Tôi không khỏi dịu giọng hơn một chút: “Không phải vì con, con là một đứa trẻ ngoan, khắp thế gian này, dù ai làm mẹ của con thì cũng sẽ yêu con, sẽ tự hào vì được làm mẹ con.”

Lục Hi: “Vậy là… dì sợ sau này con sẽ bắt nạt con chung của dì với ba Xuyên à? Con có thể giải thích, con không phải con ruột của ba Xuyên, ba Xuyên chỉ có duy nhất một người bạn gái là dì, cũng chỉ kết hôn với một mình dì, ba Xuyên chưa từng có con, con là con của chị gái ba Xuyên, ba Xuyên là cậu của con.”