Chương 2

Trong khoảnh khắc kia, mắt Kỷ Tinh Lam chợt lóe qua ghét bỏ, làm cho Ngôn Khâu đang tổn thương lòng tự trọng nay phải chịu thêm một trăm điểm bạo kích thương tổn.

Ngôn Khâu nhanh chóng kéo quần lên, đang muốn giống như trước kia ngoài miệng không buông tha giận dỗi quay đi, lại ngẩng đầu lên lần nữa, cánh cửa trước mặt đã đóng lại.

Kỷ Tinh Lam yên lặng đứng trước cửa, chỉ ngắn gọn bâng quơ một câu rồi đi mất: “Mặc quần áo đàng hoàng rồi tới thư phòng của tôi.”

Ngôn Khâu một bên sửa sang lại quần áo, một bên chửi thầm, đây mới đúng là cái tên Kỷ Tinh Lam mà anh biết.

Hơn nữa cái biểu hiện vừa rồi của hắn là có ý gì, giống như hắn đã nhìn thấu bản thân, còn mình thì chỉ có thể chịu đựng.

Trong tủ giày cạnh cửa có mấy đôi dép lê, tất cả đều là kiểu dáng đáng yêu, loại mà ngày thường có đánh chết cậu cũng không muốn mang.

Ngôn Khâu trầm mặc đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận số phận xỏ đôi dép lê thỏ phấn hồng lông xù xù bước ra khỏi phòng, mỗi một bước đi, đôi tai thỏ xinh xắn trênkhôngdép lại rung lên.

Đáng giận! Đường đường là giáo bá lại đi dép lê có tai thỏ phấn hồng, này thì có khác gì mấy người đàn ông Nga lực lưỡng nhưng mặc váy múa ba lê nhảy 《 hồ thiên nga 》đâu.

***

Quy mô của biệt thự nhà họ Kỷ rất lớn, Ngôn Khâu chỉ có thể đi theo sau quản gia. Cậu phát hiện từ cửa sổ trông ra có thể thấy mảng lớn hoa cỏ cây xanh, còn có thể thấy những công trình kiến trúc nổi tiếng trong thành phố.

Nếu cậu không đoán sai, nơi này chính là khu biệt thự cao cấp trung tâm nổi tiếng của Hành thành.

Trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, những người có thể ở đây mua biệt thự không phải là giàu bình thường, mà phải là những người siêu giàu.

Mấy đám anh em trước kia hay uống rượu khoác lác, đều thích nói rằng chờ sau khi thăng chức muốn nhanh chóng ở khu biệt thự trung tâm này mua lấy một căn gác xép.

Ngôn Khâu một bên đánh giá nội thất trong phòng ở, một bên suy nghĩ, Kỷ Tinh Lam đúng là rất có tiền.

Bọn họ đi dọc theo hành lang dài treo đầy tranh sơn dầu kiểu phương Tây, xuống cầu thang xoắn ốc, đi tới trước cửa thư phòng ở lầu hai.

Quản gia dừng lại trước cửa, làm động tác "mời" với Ngôn Khâu đang đứng sau, ý bảo cậu tự đi vào.

Ngôn Khâu liếc mắt nhìn một vòng trong thư phòng, đối diện cửa là vách tường, dựa vào đó là một cái giá sách bằng gỗ đàn hương, phía trên chứa đầy sách tiếng Trung và sách nước ngoài.

Ngôn Khâu nhìn chằm chằm vào một ngăn tủ cùng hàng bìa sách được mạ vàng, còn có cả những cuốn sách hiếm mang theo giá trị năm tháng, không nói nên lời.

Quản gia cung cung kính kính đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ là muốn ở cửa chờ. Ngôn Khâu không quá tin tưởng bản thân có thể đơn độc đối mặt với Kỷ Tinh Lam, vì thế hỏi hắn: “Ông không đi vào sao?”

Quản gia lắc đầu, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười chuyên nghiệp, nghiêm túc trả lời: “Thư phòng của thiếu gia, người ngoài không được phép bước vào.”

“Người ngoài?”

Thấy quản gia cố tình cường điệu hai chữ “Người ngoài”, Ngôn Khâu nghe ra được chút ý vị nịnh nọt trong lời nói của ông.

Ý của quản gia nói rõ rằng bọn họ là được thuê, là người ngoài, còn vị hôn thê của thiếu gia thì khác, nhưng “Người ngoài” Ngôn Khâu nghe xong, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Cậu không thể giải thích chuyện mình không có khả năng là vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam, nếu để Kỷ Tinh Lam biết được chân tướng, hắn sẽ cười vào mặt đến chết mất.

Tôn nghiêm của một nam Alpha không cho phép cậu ở trước mặt đối thủ một mất một còn mất mặt.

Quản gia ước gì hắn nhanh đi vào, tránh để cho thiếu gia tức giận, vì thế lại thêm mắm thêm muối lặng lẽ nịnh nọt nói:

“Thiếu gia từ trước tới giờ vẫn luôn cực kì yêu thương ngài, ngài mau vào đi thôi.”

“……” Ngôn Khâu nhàn nhạt nhìn ông một cái.

Không, này vị huynh đệ. Thật không dám giấu giếm, người mà thiếu gia các ông trước kia ghét nhất chính là tôi.

Dù sao thì đao kiếm cũng đặt trên cổ rồi, Ngôn Khâu cũng chẳng còn tâm tình giãy giụa, vẻ mặt phức tạp nhét chặt lại chiếc áo sơ mi đen trên người để bảo đảm sự việc xấu hổ vừa nãy sẽ không tái diễn, cất bước bước vào thư phòng.

Quản gia ở phía sau đóng cửa phòng lại, cũng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, cái miệng nói chuyện ma quỷ vô nghĩa gì đâu.

Yêu thương cái beep.

Tuy rằng hai người sống chung với nhau, nhưng thiếu gia lại chưa bao giờ để ý đến vị hôn thê do người mẹ đáng quý của mình ép buộc, ngược lại là vị hôn thê này lại mê mệt thiếu gia đến chết đi sống lại, làm trời làm đất chọc thiếu gia tức giận.

Hôm nay không biết thiếu gia bị làm sao, đột nhiên lại cho vị kia vào trong thư phòng, cũng đúng là cơ hội khó có được.

…………

Ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập căn phòng, phản chiếu rõ nét từng bước chân.

Ngôn Khâu bước từng bước trên sàn gỗ màu nâu không nhiễm hạt bụi nào, tiến vào thư phòng thoang thoảng mùi thơm mát lạnh, liếc mắt một cái liền thấy người nọ ngồi phía sau bàn làm việc rộng rãi, từ góc nghiêng chỉ có thể thấy rõ mái tóc vàng cùng non nửa khuôn mặt.

Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, hô hấp của Ngôn Khâu cứng lại, trong lòng sóng lớn mãnh liệt cuộn trào.

Lúc này, Kỷ Tinh Lam ngồi trên một chiếc ghế lớn, đôi chân dài vắt chéo hướng về phía trước.

Xuất phát từ thói quen nề nếp của học sinh trong quân đội, hắn ngồi thẳng lưng, đeo một cặp kính gọng mỏng bằng kim loại trên sống mũi cao.

Kỷ Tinh Lam và Ngôn Khâu bằng tuổi nhau, năm nay vừa mới mười chín, là con lai. Hắn sinh ra đã có khuôn mặt khiến cho các Alpha phải ghen ghét, mỹ mạo sắc bén như thể dùng đao khắc ra.

Kỷ Tinh Lam mặc áo sơ mi đen, bên ngoài khoác chiếc áo khoác trắng được ủi tỉ mỉ, đặc biệt quy củ mà đeo huân chương, có vẻ như hắn vừa từ bên ngoài trở về.

Dường như trên người hắn có loại khí chất mà những người bạn cùng lứa tuổi với hắn không có. Loại khí chất này không phải một sớm một chiều có thể tạo ra được, mà nó giống như là loại khí chất cao quý ngấm từ trong máu thịt khi được sinh ra trong một gia đình quân nhân danh giá hiển hách.

Cũng khó trách khi mà toàn viện Omega đều điên cuồng vì Kỷ thiếu gia.

Lại cúi đầu nhìn thân hình gầy gò đơn bạc hiện tại của mình, Ngôn Khâu trong bụng sinh ra cảm giác ghen tỵ mãnh liệt.

Một bên kia, Kỷ Tinh Lam đang cầm trong tay một cái bật lửa tinh xảo, nhưng hộp thuốc lá trước mắt vẫn chưa được mở ra. Hắn chỉ hút thuốc khi buồn chán hoặc tức giận, nhưng hôm nay việc đó có vẻ không cần thiết cho lắm.

Nghe thấy có âm thanh người tiến vào, động tác trong tay Kỷ Tinh Lam vẫn tùy ý không dừng lại, ngẩng đầu liếc một chút người vừa bước vào đây, vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt của Ngôn Khâu.

Ánh mắt cùng lúc va chạm, đồng thời Ngôn Khâu ngửi thấy được mùi pheromone trên người hắn, mùi hương đó giống như hương thơm mát lạnh của suối băng dưới ánh trăng.

Kỷ Tinh Lam hình như cũng đã ngửi thấy được mùi pheromone của anh, có vẻ hắn đã sửng sốt trong giây phút ngắn ngủi, theo sau hơi khẽ nhếch khóe miệng. Hắn nhìn ánh mắt như muốn nói lại thôi của Ngôn Khâu, không biết cái “Vị hôn thê” thân ái kia lại tính giở trò gì.

Không đợi Ngôn Khâu mở miệng, Kỷ Tinh Lam dời ánh mắt xuống, ngay khi thấy áo sơ mi đen của mình trên người Ngôn Khâu, ánh mắt hắn trầm trầm. Hắn dùng đôi mắt sâu thẳm như thể xuyên thủng hết thảy mọi thứ, gắt gao nhìn chằm chằm Ngôn Khâu, từng câu từng chữ hỏi:

“Cậu còn dám trộm quần áo của tôi mặc?”

Ngôn Khâu sững sờ một chút, kêu khổ không ngừng.

Cái áo sơmi này là cậu tìm thấy từ đáy tủ quần áo, đại khái là nguyên chủ xuất phát từ ái mộ chi tâm trộm cầm áo sơ mi của Kỷ Tinh Lam, dùng để chừa chút niệm tưởng hoặc làm một ít hành động thầm kín nào đó không để cho ai biết. Ngôn Khâu hậu tri hậu giác mà nghĩ, trách không được cái áo này cùng với đống đồ kia của nguyên chủ phong cách không giống nhau, kích thước cũng chênh lệch.

Nhưng bây giờ quần áo mặc ở trên người mình, hiện tại có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch được hiểu lầm này. Trước đây Ngôn Khâu còn cảm thấy Kỷ Tinh Lam là biếи ŧɦái, hiện tại ngược lại càng xem càng thấy mình mới giống biếи ŧɦái.

Một tên ngốc biếи ŧɦái yêu thầm Kỷ thiếu gia, còn ở trước mặt hắn cởϊ qυầи, đã trộm áo lại còn mặc trước mặt người ta.

Nhìn vào sắc mặt của Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu lập tức ném ý tưởng thẳng thắn trong đầu đi, hoàn toàn pass.

Việc cấp bách hiện tại phải che dấu thân phận vẫn quan trọng nhất.

Ngôn Khâu không ý thức được mình đã nhìn chằm chằm Kỷ Tinh Lam một lúc lâu. Kỷ Tinh Lam có vẻ không hài lòng và khó chịu với thái độ hung hăng bất thường của cậu, vì thế hắn trừng mắt liếc một cái.

Không biết vì sao, Ngôn Khâu lập tức cảm thấy ớn lạnh. Cậu lập tức trừng mắt lại người đang đối diện mình.

Kỷ Tinh Lam thế mà lại dám dùng pheromone để áp chế cậu!!

Ngôn Khâu cảm giác được tên gia hỏa này cực kì nguy hiểm, hơn nữa tình huống hiện tại của mình cũng quá mức bị động. Pheromone áp chế hiệu quả quá rõ ràng, mình chỉ có thể tuyệt đối phục tùng hắn.

Ngôn Khâu không dám nhìn chằm chằm Kỷ Tinh Lam nữa, theo bản năng liền lui lại phía sau, tận dụng mọi cơ hội, khả năng để tránh xa nguồn nguy hiểm kia càng nhiều càng tốt. Nhưng mà thư phòng cũng chỉ lớn có như vậy, Ngôn Khâu không thể lùi lại thêm được nữa, phía sau lưng trực tiếp đυ.ng phải khung tranh sơn dầu to lớn trên tường, đập mạnh đến bả vai sinh đau.

Ngôn Khâu hít vào một hơi khí lạnh, theo bản năng nghiêng đầu về phía sau, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người vô cùng quen mắt trên tranh sơn dầu.

Một chàng trai ngũ quan tuấn lãng tóc đen.

Đây không phải là……

Ngôn Khâu nheo đôi mắt lại.

Người được vẽ trong bức tranh đó đúng là Ngôn Khâu. Mình của trước kia đây mà.

Làm sao mà Kỷ Tinh Lam lại treo tranh chân dung của mình trong thư phòng của hắn như thế, lại còn l*иg kính đóng khung đoan đoan chính chính treo trên mặt tường đối diện bàn làm việc?

Phía trước bức tranh là một bình sứ màu xanh nhạt, bên trong cắm bó cúc tươi như được nhúng trong sương sớm.

Nếu nói trước kia chỉ là suy đoán, thì bức tranh cùng bình cúc này hoàn toàn cho thấy —— cậu thật sự đã thăng thiên.

Ngôn Khâu không thể bình tĩnh.

Dựa theo suy đoán lúc trước của cậu, có lẽ hơn phân nửa là đã chết, hiện tại đơn giản là nhiều thêm một mảnh chứng cứ bổ sung, cũng không tính là quá kinh ngạc. Nhưng điều khiến Ngôn Khâu thực sự ngạc nhiên là tại sao Kỷ Tinh Lam lại treo bức tranh đó trong thư phòng, để làm cái gì?

Ngôn Khâu trong lòng buồn bực. Dựa theo ý tưởng, suy đoán của cậu, nếu một ngày Kỷ Tinh Lam treo ảnh của mình lên, chỉ có khả năng dùng nó để luyện ném phi tiêu.

Nếu không có cậu, đáng ra Kỷ đại thiếu gia phải đốt pháo hoa chúc mừng liên hồi, tại sao bây giờ còn để tang làm gì?

Ngôn Khâu khẽ cau mày, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, vì thế cậu theo bản năng mà liền hỏi Kỷ Tinh Lam: “Ngôn Khâu bị làm sao vậy?”

Nghe xong câu hỏi của cậu, Kỷ Tinh Lam ngây ngẩn cả người, trong mắt tức khắc hiện lên vẻ khó chịu, ánh mắt sắc bén đánh giá Ngôn Khâu.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Ngôn Khâu ngay lập tức nhận ra mình đã nói sai.

Dù cho Ngôn Khâu và Kỷ Tinh Lam không vừa mắt nhau, nhưng trong ấn tượng của cậu, trước giờ đều chủ yếu là do mình gây sự, Kỷ Tinh Lam cũng chưa từng tức giận lần nào.

Nhưng trong tình huống hiện tại, Kỷ Tinh Lam rõ ràng đã tức giận. Gương mặt kia vẫn tràn đầy vẻ đẹp trai, nhưng đáy mắt lạnh lẽo lại sắc bén có thể gϊếŧ chết người.

Ngôn Khâu trong lòng kêu lên: Không được rồi, hắn hắc hóa!

Ngôn Khâu theo bản năng liền muốn chạy, nhưng Kỷ Tinh Lam chưa cho cậu cơ hội này, cũng không biết từ khi nào mà hắn đã từ trên ghế đứng lên đi đến trước mặt, gắt gao nắm chặt lấy cổ tay ấn mạnh Ngôn Khâu vào tường.

Nhìn đôi mắt lạnh băng ẩn chứa mưa rền gió dữ của Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu đành phải đáng thương rụt cổ lại.

Nếu không có pheromone áp chế, Ngôn Khâu cũng không sợ hắn, trước đây cậu hay cùng Kỷ Tinh Lam so bì, cũng chẳng phân biệt cao thấp, ai đánh ai ngã còn chưa biết được đâu.

Nhưng vấn đề là thân thể Omega theo bản năng quy phục Alpha, Ngôn Khâu bị thủ đoạn của Kỷ Tinh Lam đè lại mãi không thể động đậy, càng không thể tự mình ra sức.

Mắt thấy khuôn mặt của Kỷ Tinh Lam ngày càng gần, dưới tình thế cấp bách, Ngôn Khâu vội vàng ra sức, dùng đầu gối tấn công vào nơi dễ bị tổn thương nhất trên bụng hắn ——

Đầu gối chuẩn xác không có sai một li đánh trúng vào bụng dưới của hắn, nhưng Kỷ Tinh Lam vẫn không hề động đậy.

Ngôn Khâu ngượng ngùng thu chân lại, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, cảnh tượng lâm vào ngượng ngùng.

Đệt. Ngôn Khâu một bên cười lả giả một bên ở trong lòng thầm mắng một tiếng.

Sao sức lực của cậu lại nhỏ nhoi thế này!

Nếu tên khốn Kỷ Tinh Lam này có ý định chiếm đoạt cậu thì cũng không thể phản kháng nổi!

Vừa nhớ tới cái vòng cổ bằng da vừa rồi kia, Ngôn Khâu lại nổi lên một trận da gà. Cậu kiềm nén sự bực bội trong lòng, khí thế tuyệt không thể bị thua được, ngẩng mặt, lạnh nhạt trừng ngược lại: “Cậu không muốn nói thì thôi, tức giận cái gì chứ.”

Kỷ Tinh Lam nhìn Ngôn Khâu, ánh mắt đen tối không rõ, không có phản ứng gì. Ngôn Khâu cho rằng hắn sẽ còn làm thêm điều gì đó khác, nhưng người kia chỉ nhìn cậu trong chốc lát, biểu tình thoáng thả lỏng, buông cổ tay đang bị niết đau đớn của mình ra.

Ngôn Khâu xoa xoa cổ tay, đau lòng nhìn da thịt mỏng manh của mình.

Mới chỉ nắm lấy nó như thế một chút, thế mà đã đỏ thành như này.

Kỷ Tinh Lam ánh mắt nhìn chằm chằm Ngôn Khâu, nhìn cậu xoa cổ tay mảnh khảnh, trong ánh mắt hiện lên một tia biểu tình không dễ phát hiện.

Tiểu Khâu hôm nay rất kỳ quái.

Loại kỳ quái này, không giống như là loại bị đâm hư đầu óc, mà là loại thay đổi tính cách hoàn hoàn như biến thành một người khác.

Ngày thường thì giống như một tên ngốc, thế nhưng bây giờ còn học được cả nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện người khác, chọc ngoáy ngược cả hắn.

Kỷ Tinh Lam liếc nhìn Ngôn Khâu đang ngồi trên mặt xoa nắn cổ tay, hai chân tách ra, dáng ngồi so với Alpha còn dũng mãnh hơn.

“Khốn kiếp, đau chết tôi rồi đây này, cậu là loại người có khuynh hướng bạo lực hả!” Ngôn Khâu vừa xoa cổ tay vừa nhe răng trợn mắt.

Kỷ Tinh Lam yên lặng nhìn chằm chằm Ngôn Khâu đang xù lông, dường như đã nghĩ đến cái gì, nhưng chính hắn cũng chưa phát hiện, chỉ là biểu tình dần dần nhu hòa đi rất nhiều.

Chỉ có một người sẽ dùng cái thái độ này để cùng hắn nói chuyện.

Nhưng người Alpha ương ngạnh đó, cả đời này cũng không thể đi cái loại dép lê tai thỏ kia.

Kỷ Tinh Lam tưởng tượng cảnh mình thấy người kia trong bộ dạng thỏ con phấn hồng, ngay tức khắc rùng mình.

Mặc kệ từ góc độ nào xem, tình huống này cũng quá đáng sợ, phải không?

Thiếu niên thu liễm một chút cảm xúc, lạnh lùng nói:

“Đầu óc cậu có vấn đề à? Còn dám cùng tôi đùa giỡn như vậy.”

“Tôi thật sự mất trí nhớ.” Ngôn Khâu chán nản cụp đuôi ngồi ở trên sàn nhà, phản bác nói, " Cậu hỏi mấy lời này với một người mất trí nhớ có tác dụng gì không?”

“Đừng giở trò này ra với tôi. Cậu đây là muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi rằng Ngôn Khâu không còn nữa sao?” Kỷ Tinh Lam liếc mắt nhìn hắn.

“…… Ngôn Khâu làm sao vậy?” Ngôn Khâu cảm giác được tim mình đang khẩn trương đập, động tác tay dừng lại.

Thiếu niên bỗng dưng trầm mặc. Từ vẻ mặt của hắn, xem ra đại sự không ổn.

Ngôn Khâu vỗ đùi âm thầm hối hận, xong rồi, cậu có khả năng lại nói sai lời nói.

“Cậu lại không quen biết Ngôn Khâu, khẩn trương hỏi thăm hắn làm cái gì.” Kỷ Tinh Lam híp mắt ép hỏi nói.

“Chỉ là…… Tôi thấy cậu ta rất quen mắt, có khả năng trước khi mất trí nhớ có quen biết anh ta.” Ngôn Khâu nhớ tới lời nói dối lúc nãy của mình vấn đề trăm ngàn chỗ hở, chỉ có thể tiếp tục chắp vá kéo dài câu chuyện kia.

Kỷ Tinh Lam không biết có nên tin hay không tin, nhưng ngoài dự đoán không có tức giận, ngược lại giật giật môi mỏng, nghiêm túc trả lời câu hỏi của mình.

“Ngôn Khâu nửa năm trước tai nạn xe.” Trong mắt hắn hiện lên bi thương cùng hận ý trầm trọng, khiến Ngôn Khâu cho rằng mình có lẽ nhìn lầm rồi, “Sáng sớm hôm nay tôi đi nghĩa trang gặp cậu ấy.”

Ngôn Khâu cau mày đánh giá hắn. Hoá ra anh đã chết từ nửa năm trước rồi.

Đứa O nhỏ này phỏng chừng cũng là từ trên lầu ngã xuống tắt thở, Ngôn Khâu lúc này mới xuyên đến trên người hắn.

Mà Kỷ Tinh Lam buổi sáng không ở nhà, đi đến nơi kia thăm cậu, xem ra hắn vẫn có chút lương tâm.

“Tiểu Khâu.” Kỷ Tinh Lam nhìn bộ dạng khả nghi của người nào đó, biệt nữu gọi một tiếng.

Ngôn Khâu nhìn hốc mắt đỏ lên của hắn, hừ một tiếng: “Kêu thân thiết như vậy làm gì, tôi cùng cậu rất quen thuộc à?”

Kỷ Tinh Lam rõ ràng hốc mắt đã phiếm hồng, nhưng ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tôi thấy cậu thật sự hỏng não rồi. Tiểu Khâu chẳng lẽ không phải tên của cậu à.”

Ngôn Khâu lúc này mới phản ứng lại, vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam cũng tên là Tiểu Khâu, vừa rồi quản gia cũng gọi cậu như vậy, Ngôn Khâu theo bản năng mà liền cho rằng Kỷ Tinh Lam là đang gọi mình.

Ngôn Khâu vỗ vỗ đầu. Tự mình đa tình.

“Lát nữa mẹ tôi sẽ qua đây, đừng nói quá nhiều với bà ấy, chỉ cần nói cậu mất trí nhớ là được.”

Lúc này, quản gia gõ cửa đi vào. Hắn bưng theo một chén canh gà, nói là lão phu nhân dặn phòng bếp nấu, sau đó cẩn thận đặt ở trên bàn.

“Ai u, Tiểu Khâu thiếu gia, trên mặt đất lạnh, ngài đừng ngồi dưới đất.”

Quản gia nâng Ngôn Khâu đang ngồi dưới nền nhà đỡ lên, mang tới đệm mềm, để Ngôn Khâu ngồi ở trên ghế uống canh.

Sau khi Ngôn Khâu ngoan ngoãn ngồi xuống, quản gia đưa thìa cho cậu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Quản gia nhận được sự ủy thác của lão phu nhân, muốn hắn chăm sóc tốt cho Tiểu Khâu thiếu gia. Hắn vừa rồi ở cửa chú ý động tĩnh bên trong, nghe tình thế không ổn, chạy nhanh tìm cái lấy cớ tiến vào, có gì chuẩn bị làm giá đỡ.

Nếu là ngày thường, có người nào dám nhắc đến vị Ngôn thiếu gia kia trước mặt thiếu gia, hắn nhất định sẽ nổi bão, nhưng lần này, Kỷ Tinh Lam lại không có phản ứng gì quá lớn.

Quản gia đặt khay xuống, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.

Vừa lúc Ngôn Khâu cũng đói bụng, múc một muỗng canh nếm thử, mùi vị đậm đà của dược liệu toả ra ngào ngạt.

Ngoài hương vị dược liệu, trong không khí dường như còn có một loại mùi nhàn nhạt ngọt thanh, nhưng mùi này cực nhẹ, không cẩn thận ngửi thì sẽ không biết. Ngôn Khâu cứ nghĩ đó là dầu thơm, không để ý lắm.

Cậu vừa cầm thìa uống canh, vừa lặng lẽ dời đôi mắt lên ngó Kỷ Tinh Lam, chỉ thấy đối phương ngồi ở bàn làm việc chuyên chú nhìn máy tính, như thể cuộc tranh chấp vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tất cả người hầu trong biệt thự đều tránh nói chuyện về đề tài vị hôn thê này, nên Ngôn Khâu không rõ ràng cậu cùng Kỷ Tinh Lam quen biết nhau như thế nào, cũng không biết tình cảm giữa hai người họ là như thế nào.

Ngôn Khâu mơ hồ có loại cảm giác rằng bọn họ không quá quen biết, nhưng cậu nhanh chóng loại bỏ phỏng đoán kì quặc này sang một bên.

Khẳng định là bởi vì mấy hành vi khác thường của mình mới khiến Kỷ Tinh Lam phòng bị, Kỷ Tinh Lam luôn luôn tùy tính, sao có thể đính hôn với người hắn không quen không biết.

Ngôn Khâu vùi đầu uống canh, thịt gà hầm mềm mà không ngấy, phía trên bát canh thơm nồng phủ một tầng mỏng dầu mè. Một chung canh uống xong, Ngôn Khâu buông cái thìa xuống.

Không biết vì cái gì, cậu cảm giác trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngọt càng ngày càng nùng liệt, nhưng lại tìm không thấy nơi phát ra, cứ như là từ chính trên người mình sinh ra.

Kỷ Tinh Lam có vẻ cũng đã chịu ảnh hưởng của mùi hương này, hơi hơi nhíu mày liếc về phía Ngôn Khâu.

Ở dưới ánh đèn làm nổi bật thiếu niên Omega lông mi mảnh dài, cong nhẹ, mái tóc nâu mềm mại càng làm nổi bật làn da cực kỳ trắng nõn sáng trong, ánh mắt xinh đẹp bốc hơi mờ mịt sương mù, làm cho người ta muốn bắt nạt, tương đương có thể kích phát sự chiếm hữu dục cùng ý muốn bảo hộ của Alpha.

Ánh mắt Kỷ Tinh Lam chạm đến Ngôn Khâu, biểu tình nháy mắt xảy ra biến hóa. Hầu kết hắn khẽ trượt lên xuống, một đạo áp lực bị đè nén trong đáy mắt:

“Vòng cổ ức chế của cậu đâu?!”