Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Biến Thành Bé Con, Tôi Được Thú Nhân Đoàn Sủng [Làm Ruộng]

Chương 7: Mức độ ô nhiễm giảm mạnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Vũ cũng lên tiếng: "Tinh thần lực của tôi cho đến hiện tại vẫn rất ổn định."

Mọi người ban đầu đều không chú ý đến điểm này.

Vài người khác cũng lên tiếng: "Nửa tiếng trước tôi mới kiểm tra, lúc đó nồng độ ô nhiễm là 268."

"Đây là rìa khu vực cấm, cho dù nồng độ thấp nhất thì cũng không nên thấp đến mức này!"

Biến số chỉ có hai, thực vật và...

Ánh mắt Mục Viêm sáng quắc nhìn về phía Diệp Ninh.

Mục Viêm bước về phía Diệp Ninh, theo từng bước chân của anh, nồng độ ô nhiễm trên vòng tay cũng không ngừng giảm xuống. Khi đến gần sát da cô, nó lại giảm xuống còn 5!

Trong nháy mắt, ánh mắt Mục Viêm nhìn Diệp Ninh trở nên cuồng nhiệt tột độ. Hóa ra cô không cần mặc đồ bảo hộ mà vẫn có thể bình an vô sự ở nơi ô nhiễm nặng nề như vậy! Thật không thể tin được, yếu tố thân thực vật trên người loại người thuần chủng tuy có thể làm giảm nồng độ ô nhiễm ở một mức độ nhất định, nhưng anh chưa từng nghe nói có ai có thể giảm đến mức độ này.

Ngay cả loại máy lọc ô nhiễm mới nhất, để giảm nồng độ ô nhiễm trong một không gian kín xuống 0-5, cũng phải đặt vài cây xanh hỗ trợ, nhưng bây giờ lại là ngoài trời!

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc tìm hiểu điều này, Mục Viêm nhìn về phía Thiệu Vũ, "Trước tiên đặt cô ấy lên lưng Cố Vũ."

Cố Vũ vẫn duy trì hình dạng Bạch Hổ, mặc dù nơi này đã ra khỏi khu vực cấm, nhưng không thể đảm bảo trên đường về sẽ không gặp nguy hiểm khác. Hơn nữa anh ta bị thương khá nặng, nếu tiếp xúc với không khí trong thời gian dài, chắc chắn sẽ làm vết thương nặng thêm.

Thiệu Vũ do dự một chút, rồi chọn một tư thế thích hợp để đặt Diệp Ninh lên lưng Cố Vũ. Lo lắng cô sẽ rơi xuống, anh ta còn dùng dây an toàn cố định cô lại.

Lúc Diệp Ninh hoàn toàn chìm vào bộ lông mềm mại và bóng mượt của Bạch Hổ, cả người cô có chút mơ màng.

Cô! Thế! Mà! Đang! Nằm! Trên! Lưng! Một! Con! Hổ!

Cô nằm mơ cũng không ngờ tới cảnh tượng này, hơn nữa con hổ này còn biết nói tiếng người! Hệ thống phát âm của hổ chẳng lẽ không khác với con người sao?

Mặc dù không hiểu họ đang nói gì, nhưng cách phát âm của họ lại giống nhau.

Hoàn toàn an toàn, Diệp Ninh mới có thời gian để hoang mang. Tuy đã biết phần lớn mọi người trên thế giới này có thể biến thành dã thú, nhưng tận mắt chứng kiến, cảm giác chấn động thật sự rất mạnh.

Cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao một người đàn ông cao lớn đẹp trai lại có thể đột nhiên biến thành mãnh thú.

"Mọi người ở đây đều có thể biến thành động vật sao?"

Nấm nhỏ đưa tay que diêm ra gãi đầu, [Kiến thức của tôi về thế giới này còn hạn chế, những thông tin cụ thể hơn, cần cô từ từ tìm hiểu. Nhưng có vẻ họ không có ác ý với cô.]

Không có ác ý, nhưng nếu mọi người đều có thể biến thành động vật, chỉ có cô không thể——

Diệp Ninh rùng mình ngẩng đầu lên.

Cô vừa động, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh, ngay cả Cố Vũ cũng quay đầu nhìn cô.

Cái đầu hổ oai vệ hơi nghiêng sang, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp không hề có chút uy hϊếp và hung dữ nào của mãnh thú, ngược lại rất dịu dàng nhìn cô.

Nhạc Tùng lập tức bước đến bên cạnh Diệp Ninh, "Em sao vậy, không thoải mái à?"

Diệp Ninh là trẻ mồ côi, cô sinh ra đã ở thời mạt thế, nên tuy dị năng hệ Mộc của cô rất bình thường, nhưng lại có năng khiếu cảm nhận thiện ác của người khác. Rất nhiều lần khi đối mặt với nguy hiểm, đều dựa vào trực giác nhạy bén và chính xác này để cứu mình.

Ví dụ như bây giờ, Diệp Ninh cảm nhận rất rõ thiện ý và... sự yêu thích của họ? Thậm chí không phải kiểu yêu thích thông thường, mà là tràn ngập một cảm giác nồng nhiệt mãnh liệt.

Chẳng lẽ là vì bây giờ cô biến thành trẻ con nên họ thấy cô đáng yêu? Đây không phải là Diệp Ninh tự luyến, hồi nhỏ cô thường xuyên được các cô cấp dưỡng ở căn cứ cho thêm đồ ăn vì đáng yêu và miệng ngọt.

Hoặc là, họ thực sự không phát hiện ra cô là con người, nên coi cô như trẻ con mà chăm sóc?

"Ùng ục—" Bụng Diệp Ninh đúng lúc phát ra tiếng kêu đói.

"Hình như bé con đói rồi!" Nhưng nhìn thấy đôi môi khô nứt của Diệp Ninh, Nhạc Tùng vội vàng lấy ra bình nước của mình, "Uống nước trước đã."

Anh mở nắp bình, lại cẩn thận dùng gạc y tế sạch sẽ lau miệng bình, rồi mới đưa bình nước qua.

"Em biết dùng bình nước uống nước không?" Diệp Ninh trông quá nhỏ, hơn nữa đến giờ vẫn chưa giao tiếp với họ, anh thực sự không thể tưởng tượng được cô đã lớn lên như thế nào.

Nhạc Tùng làm động tác uống nước, đưa bình tới miệng Diệp Ninh, "Nước, uống nước trước."

Diệp Ninh thật sự rất khát, cả ngày cô chưa ăn gì, nếu không có dị năng hỗ trợ, có lẽ cô đã bị nắng thiêu chết rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »