Hạ Chi Ngu ăn trưa xong, liền đi đóng gói thức ăn cho Nguyễn Vụ.Thời điểm mua cơm, cô chỉ nghĩ đến việc mua những món cô đã ao ước khi đọc truyện, không chú ý đến biểu hiện của nhân viên đóng gói, bây giờ đang là giờ cao điểm, Hạ Chi Ngu thấy nhân viên đóng gói đang cau có, không cho cô một nụ cười nào.
“Chọn cái nào? Đừng làm mất thời gian.” Giọng điệu của nhân viên đóng gói lộ rõ sự không kiên nhẫn, chiếc thìa inox lớn trong tay đập hai cái vào mép đĩa, “đang đang” khiến mọi người xếp hàng mua cơm bên cạnh giật mình.
Hạ Chi Ngu không để ý đến sự thúc giục của nhân viên đóng gói, dù sao danh tiếng của "Hạ Chi Ngu" không tốt, cũng từng cố gắng tiếp cận con gái của nhân viên đóng gói sau giờ làm, nên bị bà ta nhìn với hai ánh mắt không mấy thiện cảm là điều dễ hiểu.
Mắt Hạ Chi Ngu lướt qua các món ăn đa dạng.
Khi chọn thức ăn cho Nguyễn Vụ, cô phải hết sức cẩn thận, chọn những thứ mà Nguyễn Vụ thích.
Nguyễn Vụ là người có tâm tính phức tạp và giỏi sử dụng người khác để đạt mục đích, hiếm khi tiết lộ sở thích cá nhân. Ngay cả việc cô ấy không thích Alpha cũng là Hạ Chi Ngu biết từ tiểu thuyết, trong công ty không một ai nhận ra điều này.
“Một phần rau xào nhỏ, đậu phụ và thịt băm xào tỏi tây, mỗi món một nửa phần, cơm làm món chính, thêm một bát lê nấu với bạch yến.” Hạ Chi Ngu suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng chọn xong các món cần mua.
Nhân viên đóng gói nghe xong nhưng không ngay lập tức giúp Hạ Chi Ngu lấy thức ăn, mà đập đập vào máy quẹt thẻ phía trước, rồi nhìn Hạ Chi Ngu, nói: “Tổng cộng hai mươi, quẹt thẻ trước.”
Hạ Chi Ngu nhận ra thái độ của nhân viên đóng gói, cảm thấy mình chắc hẳn đã bỏ qua điều gì đó, vừa lấy thẻ ăn ra quẹt, vừa tìm kiếm lý do từ ký ức của “Hạ Chi Ngu”.
“Tít! Số dư thẻ ăn không đủ, vui lòng nạp thêm sớm.”
Cùng lúc tiếng máy quẹt thẻ vang lên, Hạ Chi Ngu cuối cùng cũng tìm ra một đoạn ký ức không quan trọng với “Hạ Chi Ngu” nên không nhớ rõ.
Nhà ắn của Công ty Nguyễn gia là nhà ăn phúc lợi của công ty, mỗi ngày có ba mươi nhân dân tệ tiền ăn cho nhân viên. Nếu ba mươi không đủ, phần còn lại phải tự nạp thêm.
Nhân viên thỉnh thoảng muốn ăn ngon hơn nên thường nạp thêm tiền vào thẻ ăn, trừ “Hạ Chi Ngu”.
Từ khi cô gia nhập công ty, mỗi ngày cô luôn tìm cách tiêu vừa đúng hết số tiền quy định, chưa bao giờ nạp thêm một xu, đôi khi ăn nhiều vào buổi trưa, buổi tối chỉ còn một vài xu nên chỉ mua một chiếc bánh bao chay.
Có thể nói, cô đã đạt đến cực điểm của việc tiết kiệm.
"Hạ Chi Ngu" với tư cách là thư ký tổng giám đốc, mức lương hàng năm ít nhất là ba trăm nghìn, chưa kể đến thưởng cuối năm lên đến một trăm nghìn, nhưng cô lại không chịu nạp tiền vào thẻ ăn.
Đó cũng là một trong những lý do mà Beta và Omega bị cô tiếp cận không ưa cô.
Hạ Chi Ngu nhớ lại rằng mình vừa ăn trưa mất mười lăm, vậy nên trong thẻ còn lại mười lăm.
"Ừm, không lấy rau xào nữa."
Khi Hạ Chi Ngu cầm đồ ăn đã được đóng gói rời đi, lập tức có người tiến đến hỏi nhân viên đóng gói xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhân viên đóng gói khinh bỉ kể lại sự việc vừa xảy ra, kết luận: "Beta như cô ta, kiếp sau cũng không tìm được đối tác đâu! Còn muốn theo đuổi con gái tôi, mơ đi!"
Người nhận được tin tức lập tức đăng lên nhóm buôn dưa.
[Trong Ao Không có Cá]
Một người bình luận: “Báo cáo – con cá đó chẳng hề thay đổi, vẫn là cô ta, tiết kiệm đến mức không chịu nạp thêm tiền vào thẻ ăn!”
Để tránh để lại bằng chứng, trong nhóm họ dùng [Con cá đó] để chỉ Hạ Chi Ngu.
Khi Hạ Chi Ngu trở lại văn phòng tổng giám đốc, Nguyễn Vụ vẫn đang chăm chỉ làm việc.
Nghe thấy tiếng động, Nguyễn Vụ vội vàng ngẩng đầu lên, thấy là Hạ Chi Ngu, nói: “Những báo cáo này cần chữ ký của phòng tài chính, bây giờ cô..." Nguyễn Vụ dừng lời giữa chừng, nhớ ra rằng hiện tại là giờ nghỉ, phòng tài chính có thể không có người làm việc, rồi tiếp tục, "Hãy đưa chúng đến phòng tài chính vào lúc hai giờ để họ kiểm tra lại số liệu rồi ký tên cho tôi."
“Vâng, Nguyễn tổng.” Mặc dù biết tính cách thực sự của nhân vật chính qua việc đọc tiểu thuyết, Hạ Chi Ngu vẫn hơi sợ Nguyễn Vụ, nhưng nhìn thấy cô ấy bây giờ tái nhợt, môi không còn sắc máu, cô không nhịn được mà nói thêm, “Nguyễn tổng, công việc vốn không bao giờ làm hết, sao không ăn trưa xong rồi mới tiếp tục?”
Nói xong Hạ Chi Ngu liền hối hận, câu nói này của cô quá thân mật, nếu Nguyễn tổng nghĩ cô đang ảo tưởng vươn lên làm phu nhân tổng giám đốc thì xấu hổ chết mất.