Chương 10: Thế giới này làm sao lại có Alpha như Hạ Chi Ngu?

Hạ Chi Ngu trở về phòng làm việc của mình nghỉ ngơi một lúc, đúng hai giờ cô lại bước vào văn phòng tổng giám đốc.Cô đi thẳng đến bàn làm việc của Nguyễn Vụ, dường như hoàn toàn không quan tâm liệu Nguyễn Vụ có ăn món cơm đó hay không, điều này làm Nguyễn Vụ cảm thấy rất bực mình.

Thế giới này làm sao lại có Alpha như Hạ Chi Ngu?

Nguyễn Vụ không hề nhận ra mình đã thốt lên câu hỏi đó.

“Nguyễn tổng, tôi mới trở thành Alpha chưa đầy một ngày, nếu ngài không hài lòng với tôi, tôi sẽ cố gắng học cách làm một thư ký Alpha khiến ngài hài lòng.” Hạ Chi Ngu nghiêm túc nói.

“…” Lời nói không một lỗ hổng, cô nói là học cách làm thư ký Alpha, không hề để lại lý do nào để Nguyễn Vụ có thể sa thải cô.

“Đây là báo cáo cần chữ ký của phòng tài chính, khi cô quay trở lại, hãy đến phòng nhân sự để đổi giới tính thành Alpha.” Nguyễn Vụ lấy lại vẻ mặt không cảm xúc, bình thản nói.

Hạ Chi Ngu nhận lấy báo cáo: “Được, Nguyễn tổng.”

Hạ Chi Ngu bước ra được vài bước, bỗng nhiên quay lại, đúng lúc gặp phải ánh mắt Nguyễn Vụ đang nhìn cô, cô chần chừ một chút, Hạ Chi Ngu cố gắng kìm nén cười nói: “Nguyễn tổng, nếu tôi chỉ thế này mà đi đến phòng nhân sự để sửa đổi giới tính, liệu có ai tin không?”

Nguyễn Vụ khuôn mặt trắng bệch, môi mím chặt, toàn là cảm giác tức giận khi bị phát hiện: “Tôi sẽ gọi điện cho phòng nhân sự, yêu cầu họ xem hồ sơ kiểm tra y tế của cô từ bệnh viện Giang Quảng.”

Hạ Chi Ngu nghe thấy giọng nói của Nguyễn Vụ mang theo một chút giận dữ, không dám tiếp tục chọc giận cô, vội vàng nói “Được ạ, Nguyễn tổng” rồi chạy ra khỏi văn phòng.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Hạ Chi Ngu với nụ cười rạng rỡ, đi đến phòng tài chính. Phòng tài chính đầu tháng khá nhẹ nhàng, không ít nhân viên chọn làm việc từ xa, chỉ có hai ba người ở lại trực.

“Cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa rõ ràng khiến hai nữ nhân viên Beta ngồi tại bàn làm việc ngẩng đầu lên. Vẻ mặt bình tĩnh của họ lập tức trở nên có chút xao động khi thấy nụ cười của Hạ Chi Ngu.

“Hạ Chi Ngu” với tư cách là thư ký tổng giám đốc, mọi người đáng lẽ nên giữ mặt mũi cho cô, không nên thể hiện thái độ thẳng thừng, nhưng kể từ khi một nhân viên bị cô quấy rối đến mức không chịu nổi, không nhịn được mà mỉa mai cô vài câu rồi phát hiện ra “Hạ Chi Ngu” mặt dày không để tâm, mọi người bắt đầu dần dần tự tin hơn.

Đặc biệt là những nhân viên phòng tài chính dễ nổi nóng, không biết đã mấy lần họ giận dữ với “Hạ Chi Ngu”.

“Hai vị, xin lỗi đã làm phiền, đây là một số báo cáo cần phòng tài chính ký và kiểm tra.”

Nụ cười của Hạ Chi Ngu rạng rỡ, đôi mắt đen láy trong trẻo, đẹp không tả được. Khiến hai nhân viên vốn định mở miệng chế nhạo cô lại lặng tiếng.

Hai người nhân viên Beta nhìn nhau, đều có chút ngạc nhiên. Hạ Chi Ngu từ bao giờ lại nói chuyện bình thường như vậy? Trước đây cô đến đây không phải là để nói những lời mật ngọt, thả thính bằng một loạt “Các chị đẹp, các anh đẹp, tôi đến đây rồi, có nhớ tôi không?” rồi bọn họ thường trả lời “Nhìn thấy cô là muốn nôn” hay sao.

Hôm nay Hạ Chi Ngu có uống nhầm thuốc không?

“Đây là báo cáo gì vậy?” Khi Hạ Chi Ngu cư xử bình thường, họ cũng không nói lời chế nhạo, mà như bình thường hỏi về báo cáo, đồng thời âm thầm quan sát cô.

Hạ Chi Ngu đưa báo cáo cho nhân viên nữ mặt tròn gần cô nhất, cử chỉ đúng mực, sau khi đưa báo cáo cho người khác, cô rút tay lại một cách tự nhiên, không có bất kỳ hành động thừa thãi nào như cố ý chạm tay hay gì cả.

Khi nhân viên nữ mặt tròn đang kiểm tra báo cáo, một nhân viên khác lớn tuổi hơn thấy Hạ Chi Ngu đứng đợi mà không có ý định trò chuyện, không nhịn được hỏi: “Thư ký Hạ, cô có người yêu rồi à?”

Ngay sau khi hỏi xong, cô ta liền hối hận. Hạ Chi Ngu cuối cùng đã không còn chủ động quấy rối người khác, cô ta lại tự mình lại gần làm gì.

“Chưa có đâu chị Trương.” Hạ Chi Ngu cười đáp lại, sau đó lại im lặng.

Chị Trương lập tức quên mất sự hối hận của mình, giọng điệu mang ý tò mò: “Không thể nào, tôi đã làm việc ở đây nhiều năm, quan sát không biết bao nhiêu người, chưa bao giờ nhìn lầm cả. À, rôi biết rồi, chắc chắn thư ký Hạ có mục tiêu mới, người đó mới đến phải không? Gia đình có điều kiện tốt lắm sao?”

Trong lúc chị Trương mải mê bàn tán, nhân viên nữ mặt tròn đã kiểm tra xong báo cáo và ký tên. Hạ Chi Ngu nhận lại báo cáo, nói với chị Trương: “Thật sự không có đâu, chị coi như tôi tự nhiên ngộ ra điều gì đó. Tôi còn phải qua phòng nhân sự nữa, không nói chuyện với các chị nữa nhé.”

“Hạ Chi Ngu” để lại ấn tượng xấu sâu đậm trong công ty, khó có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Nếu cô cứ chạy theo người khác nói rằng mình bây giờ rất bình thường, đó không phải càng làm cho mình trở nên kỳ quái hơn sao?

Sau khi rời khỏi phòng tài chính, chị Trương lập tức đăng tin nhắn cảnh báo trong nhóm.

Chị Gái Xã Hội: Cảnh báo cấp một tại phòng nhân sự! Con cá đó đã bơi qua!!!