Chương 62: Đến lúc lên sấu khấu rồi, hoàng hậu của ta

Tầm mắt Hoa Thiên Sương chậm rãi rời khỏi ảnh chụp của Thẩm Chi Nam, trong mắt tràn ngập sự ôn nhu cưng chiều. Nhưng khi đôi mắt ấy nhìn omega ngồi trước mặt thì chỉ còn lại sự bình tĩnh không gợn sóng.

Hoa Thiên Sương: "Một câu nói buồn cười rất thú vị."

Gương mặt cao ngạo của Thời Tiện Chi khẽ run, hắn nhấp môi: "Thần nghe nói trong buổi tiệc của trung tướng Hi Cách Tư, chính miệng ngài đã thừa nhận ngài đã quyến rũ một omega, thậm chí omega đó đã từng kết hôn."

"Đúng là có chuyện như vậy." Hoa Thiên Sương lười biếng dựa vào ghế dựa, Hoa Thiên Sương nâng ly trà rồi uống một hớp, dường như không để ý tới.

"Nếu ngài cần một omega thì tại sao không chọn thần?" Thời Tiện Chi đứng lên, hắn đi lên phía trước hai bước, giống như cố tình khoe cơ thể mình ra, đôi tay vươn ra: "Thần không đủ xinh đẹp sao? Thần nghe nói omega được ngài coi trọng chỉ mới hai mươi ba tuổi đi. Tuy ở đế quốc hắn có danh hiệu là hoa hồng của đế quốc nhưng thần cũng không thua kém hắn."

"Để ta buồn cười nhiêu đó là đủ rồi, Tiện Chi." Đặt ly trà trong tay xuống, một tay của Hoa Thiên Sương chống ở dưới cằm, ánh mắt lạnh lùng nhìn omega từng đi theo anh gần một trăm năm, từng là cộng sự tốt nhất của anh, Thời Tiện Chi.

Thời Tiện Chi rất giống Thẩm Chi Nam, so với các omega khác thì cao hơn nhưng cơ thể hai người lại hoàn toàn không giống nhau.

Nếu nói pheromone của Thẩm Chi Nam là một đóa hồng trắng cao nhã tự phụ.

Thì pheromone của Thời Tiện Chi lại là mùi hoa lan, người cũng giống như hoa, kiêu kì cứng cỏi.

"Hai chúng ta ở chung sớm chiều gần một trăm năm nhưng vẫn không sinh ra cảm giác gì cho nên sau này cũng không thể." Hoa Thiên Sương lắc đầu, trong đôi mắt là sự bình tĩnh, anh nhìn Tiện Chi ở trước mặt: "Nói đi, ý đồ ngươi đến đây là gì, ta không nghĩ rằng ngươi từ ngàn dặm xa xôi trở về đây không chỉ tới hỏi Thẩm Chi Nam là ai."

Thời Tiện Chi ngồi xuống, hắn tức giận trừng mắt nhìn Hoa Thiên Sương: "Thần là omega có năng lực chữa trị mạnh nhất đế quốc, ngoại trừ thần ra, không có ai có thể cứu được ngài. Hoa Thiên Sươnh, mong ngài tha thứ chuyện thần gọi thẳng tên của ngài nhưng có phải ngài không muốn sống nữa không?"

"Theo lý thuyết mà nói, ta có thể sống thêm vài chục năm." Biểu cảm của Hoa Thiên Sương nhàn nhạt: "Ngoài ra, ta cần phải sửa lại lời nói của ngươi. Chúng ta hợp tác gần một trăm năm nhưng ngươi vẫn không chữa khỏi cho ta."

Thời Tiện Chi muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Hoa Thiên Sươnh giơ tay ngăn cản: "Nếu omega cường đại nhất đế quốc cũng không thể chữa khỏi cho ta thì ta đành phải chấp nhận số mệnh đã an bài. Ta cũng không sợ bản thân sống hay chết."

"Bận rộn hơn một trăm năm, mấy chục năm cuối cùng này, ta chỉ muốn sống cho bản thân, yêu người mình yêu." Hoa Thiên Sương xoay người nhìn Thời Tiện Chi: "Mà không phải vì chuyện cỏn con này hy sinh cuộc hôn nhân của hai người."

"Trở về nghỉ ngơi đi. Buổi tối ta sẽ giới thiệu Nam Nam cho ngươi, nhưng ở trước mặt em ấy, ngươi không thể nói những lời này." Khóe miệng Hoa Thiên Sương xuất hiện ý cười: "Em ấy sẽ đau lòng."

Đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Hoa Thiên Sương, Thời Tiện Chi quay lại nhìn cánh cửa đã khép lại.

"Murphy, ngươi nghĩ xem rốt cuộc bệ hạ đang nghĩ cái gì?" Thời Tiện Chi liếc nhìn tàu bay bên cạnh.

Camera của tàu bay lóe lên ánh sáng màu lam, đôi mắt máy móc lạnh băng nhìn Thời Tiện Chi: "Quyết định của bệ hạ, không cần phải tìm hiểu, chỉ cần chấp hành."

Thời Tiện Chi nghe vậy liền cười một chút, hắn nhẹ giọng nỉ non: "Omega mà bệ hạ yêu thích, ta rất tò mò dáng vẻ của hắn quyến rũ tới cỡ nào."

Bên trong phòng thay đồ.

Cuối cùng Thẩm Chi Nam cũng chọn được một bộ lễ phục khác biệt nhất.

Hoa Thiên Sương chuẩn bị ba bộ trang phục này đều rất đẹp nhưng cậu không chọn hai bộ kia là vì trang phục cho omega quá xa hoa.

Dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên cậu gặp mặt omega cường đại nhất đế quốc. Thẩm Chi Nam muốn để lại ấn tượng tốt với Thời Tiện Chi, cậu không muốn đối phương nghĩ rằng cậu là một omega thích xa hoa hưởng lạc, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu chọn bộ lễ phục đơn giản.

Lễ phục của Hoa Thiên Sương là màu đen, còn cậu là màu trắng, giày của cả hai cũng cùng màu với lễ phục.

Thẩm Chi Nam còn đang lựa chọn phụ kiện để phối chung với tràn phục thì Hoa Thiên Sương đột nhiên xuất hiện.

Thấy bệ hạ xuất hiện, những người khác và cả Murphy đều rời khỏi đây.

"Ngài không cần trò chuyện với tướng quân nữa sao?" Bàn tay nắm chặt sợi dây cột tóc, Thẩm Chi Nam bước về phía Hoa Thiên Sươnh.

Nhưng đi được một nửa thì cậu phát hiện bản thân giống như đang rất mong nhớ Hoa Thiên Sương, Thẩm Chi Nam bước chậm lại, cảm xúc vui vẻ cũng giấu xuống đáy lòng.

"Em chọn trang phục xong chưa?" Hoa Thiên Sương mỉm cười nói.

"Đây là trang phục mà em chọn." Thẩm Chi Nam chỉ vào bộ lễ phục mà cậu chọn rồi nói: "Bây giờ em đang lựa phụ kiện để phối chung với trang phục, em cũng chọn được một số phụ kiện, bệ hạ muốn xem không?"

"Được." Hoa Thiên Sươnh vui vẻ nhận lời.

Anh đi tới bên cạnh Thẩm Chi Nam, ánh mắt của Hoa Thiên Sươnh dừng ở dây cột tóc mà Thẩm Chi Nam đang nắm chặt: "Em đang chọn dây cột tóc sao?"

"Vâng." Đáy mắt rũ xuống che giấu chút tâm tư, Thẩm Chi Nam vươn bàn tay rồi cầm thêm một dây cột tóc.

Một cái màu lam, một cái màu trắng.

"Em không biết nên chọn cái nào… Bệ hạ, ngài thích dây cột tóc nào?" Thẩm Chi Nam hơi nắm chặt dây cột tóc màu lam.

Lễ phục của Hoa Thiên Sương là màu đen nên phối với dây cột tóc màu trắng là rất hợp.

Chỉ là Thẩm Chi Nam có chút luyến tiếc với dây cột tóc màu lam kia. Cậu tự chọn cho bản thân dây cột tóc màu lam đã được nhà thiết kế đính thêm đá quý màu lam.

Thời điểm Hoa Thiên Sương dùng dây cột tóc màu lam thì Thẩm Chi Nam đã có ý tưởng này, có lẽ Hoa Thiên Sương sẽ dùng dây cột tóc mà cậu chọn.

Ý nghĩa nho nhỏ cất giấu tâm tư vào trong dây cột tóc.

"Cả hai đều khá xinh đẹp." Hoa Thiên Sươnh tùy ý nhìn qua hai sợi dây trên tay Thẩm Chi Nam.

Lời nói của anh làm cho Thẩm Chi Nam trở nên khẩn trương.

Hoa Thiên Sương mỉm cười: "Em giúp ta chọn đi Nam Nam."

Thẩm Chi Nam giả vờ cắn chặt răng, cậu đem dây cột tóc màu trắng để vào lại hộp trang sức. Bàn tay của cậu nắm chặt lấy dây tóc màu lam có đính đá quý màu lam. Thẩm Chi Nam cất giọng lên, âm thanh nhẹ nhàng có thể cảm nhận được sự khẩn trương ở trong đó.

"Bệ hạ dùng sợi dây này đi." Thẩm Chi Nam không dám nhìn vào đôi mắt của Hoa Thiên Sươnh, cậu sợ anh phát hiện tâm tư của mình.

"Được. Vậy Nam Nam giúp ta đổi dây cột tóc được không?"

Hoa Thiên Sươnh ung dung ngồi trên ghế, cái gương trước mặt anh phản chiếu hình ảnh omega đang đứng ở phía sau.

Thẩm Chi Nam tháo dây cột tóc của Hoa Thiên Sương ra, mái tóc dài mượt mà như dải lụa mềm xuất hiện.

Thẩm Chi Nam cầm lấy lược, cậu nhẹ nhàng dùng lược chải mái tóc đen óng mượt của Hoa Thiên Sương. Mặc dù nó không được chăm sóc nhiều nhưng vẫn duy trì được sự mềm mượt, óng ả.

Điều này cậu đã biết.

Vào một buổi đêm nọ, khi Thẩm Chi Nam đang đắm chìm trong cảm xúc sung sướиɠ nên cậu không kìm lòng được mà đem ngón tay của mình luồn qua từng sợi tóc đen này.

Ngay cả Hoa Thiên Sương cũng dùng ngón tay làm tóc cậu rối tung.

Điên mất rồi! Cùng lắm chỉ sờ tóc mà thôi, sao lại cứ nghĩ tới chuyện đó vậy?

Yên lặng hít sâu một hơi, Thẩm Chi Nam dùng dây cột tóc được đính đá quý màu lam để cố định mái tóc của Hoa Thiên Sương.

Thẩm Chi Nam lùi ra một bước: "Được không bệ hạ?"

Hoa Thiên Sương đứng lên, anh quay đầu lại hỏi: "Còn của em thì sao? Em chọn được chưa?"

Thẩm Chi Nam trả lời đúng sự thật: "Em vẫn chưa chọn xong."

Lúc nãy cậu chỉ lo đấu tranh tâm lý giữa việc chọn màu trắng hay màu lam mà thôi.

"Vậy là Nam Nam chọn cho ta trước sao?" Hoa Thiên Sương hơi nhấp môi cười: "Nam Nam giúp ta chọn thì ta cũng nên giúp Nam Nam chọn."

Nói là chọn nhưng Hoa Thiên Sươnh lại từ trong túi lấy ra dây cột tóc màu đen.

Thẩm Chi Nam lại gần xem, trên dây cột màu đen được thêu một hoa văn, nếu nhìn kỹ thì đó chính là một con rắn màu đen đang quấn lấy hoa hồng trắng.

Bệ hạ… Tại sao bệ hạ lại chọn hoa văn này?

"Ta giúp em cột lên?" Hoa Thiên Sương hỏi.

Thẩm Chi Nam vội xua tay: "Không cần đâu bệ hạ, chờ lát nữa… Em tự cột là được."

"Phải không?" Hoa Thiên Sương hơi nhướng mày, anh nói một câu đầy ẩn ý: "Vậy lần sau ta sẽ giúp em cột."

Chỉ là lần sau, thứ bị cột không phải tóc mà thôi.

Càng tới gần thời gian bắt đầu buổi tiệc, Thẩm Chi Nam càng khẩn trương.

Đây chính là lần đầu tiên cậu công khai tham dự buổi tiệc với Hoa Thiên Sương.

"Bệ hạ, lát nữa em nên làm gì?"

Thẩm Chi Nam đã thay xong bộ lễ phục màu trắng, mái tóc tuyết trắng được dây cột tóc hoa văn hình con rắn màu đen quấn quanh đóa hồng trắng cột lên, bên hông là thắt lưng cùng với đôi giày cao tới đầu gối, vừa sạch sẽ lại quý phái.

Ánh mắt của Hoa Thiên Sương dừng trên người Thẩm Chi Nam sao đó mới lưu luyến dời đi: "Em muốn làm gì thì cứ làm cái đó."

"A?" Thẩm Chi Nam không nghĩ tới trường hợp Hoa Thiên Sương sẽ trả lời như vậy.

Từ sau khi tới hoàng cung, cậu chưa bao giờ học lễ nghi.

Tuy rằng cậu cũng không biết trong cung có người dạy lễ nghi gì hay không nhưng cậu khẳng định trong cung có một đống lễ nghi, quy tắc gì đó.

Nhưng câu hỏi của cậu không nhận được đáp án phù hợp, Thẩm Chi Nam lại lớn gan hỏi: "Lỡ như trong buổi tiệc em đắc tội với tướng quân hoặc là làm tướng quân mất mặt thì em phải làm sao bây giờ?"

Thật ra Thẩm Chi Nam muốn hỏi: Bây giờ ngài không nói cho em biết em nên làm gì thì lỡ như em gây ra chuyện lớn thì làm sao đây?

Ánh mắt của Hoa Thiên Sươnh lại di chuyển trở về nhìn vào omega mỹ lệ của hắn, giọng nói không chút để ý: "Em là omega cao quý nhất đế quốc này, chỉ có bọn họ sợ đắc tội với em chứ không có khả năng em đắc tội bọn họ."

"Nam Nam, em là người của ta, mặc kệ em làm chuyện gì đều đã có ta che chở, em còn nhớ rõ lúc trước ta nói gì với em không? Hãy sử dụng đặc quyền của em đi."

Hoa Thiên Sương vươn tay về phía Thẩm Chi Nam: "Đến lúc lên sân khấu rồi, hoàng hậu của ta."