Chương 6: Tên tra nam lừa đảo chết tiệt

“Thẩm Chi Nam, ta với cô ấy chỉ là bạn bè, ngươi không cần suy nghĩ lung tung bôi nhọ danh dự của cô ấy.” Phong Niệm nhíu mày nói.

Thẩm Chi Nam khó thở: “Lời nói này của anh tôi có thể tin sao? Chồng cô ấy mới mất, anh đã không chờ nổi mà đem cô ấy về nhà.”

Thẩm Chi Nam cũng có danh dự của bản thân, cậu rất muốn hỏi Phong Niệm, khi hắn đem người về nhà, liệu hắn có nghĩ tới thể diện của cậu hay không?

Nhưng hỏi thì cũng chỉ rước lấy nhục nhã.

Đương nhiên Phong Niệm sẽ không nghĩ tới vì từ trước tới nay, người hắn quan tâm không phải cậu mà là Giang Nguyệt Ảnh.

Phong Niệm có chút bực bội, giọng nói càng lạnh hơn: “Cha mẹ của cô ấy đều đã mất, ở đế đô không có ai để nương tựa, ta là bạn từ nhỏ của cô ấy thì không phải thể giúp đỡ?”

“Giang Nguyệt Ảnh là người của Giang gia, cha mẹ hay họ hàng của cô ấy đều không còn nhưng Giang Mộng Sơn quyền cao chức trọng, chẳng lẽ hắn không giúp đỡ người bà con xa này được sao? Cần gì anh giúp đỡ.”

“Nguyệt Ảnh đang mang thai. Ta cho cô ấy ở đây để tiện chăm sóc. Thẩm Chi Nam, ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Hiếm khi Phong Niệm chịu giải thích cho Thẩm Chi Nam, chỉ tiết lời giải thích này lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Nghe được hai chữ “mang thai”, đôi tay giấu trong chăn của cậu bởi vì cảm xúc quá nặng nề mà run rẩy.

Đứa con trong bụng Giang Nguyệt Ảnh là của ai, chuyện này không nói trước được.

Thẩm Chi Nam cũng từng tưởng tượng cậu cùng người mình yêu sẽ có một đứa con. Nhưng Phong Niệm không yêu cậu, cũng không chạm vào cậu. Nếu không ly hôn, cả cuộc đời này cậu cũng sẽ không có được đứa con của riêng mình.

“Phong Niệm, anh đừng khiến tôi phải khinh thường. Nếu anh đã đem Giang Nguyệt Ảnh về nhà thì cứ thoải mái mà thừa nhận tình cảm của mình. Lúc trước tôi ép anh kết hôn, là tôi sai nhưng giờ thay đổi vẫn còn kịp. Chỉ cần tôi và anh ly hôn, anh cùng cô ấy có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau.”

Đây là lời nói thật lòng của Thẩm Chi Nam nhưng mỗi một chữ đều làm trái tim cậu chảy máu.

“Ta đã nói với ngươi, ta cùng Nguyệt Ảnh trong sạch! Cô ấy đang mang thai, ngươi đừng có suy đoán lung tung, ngươi có nghĩ tới những điều đó sẽ làm cô ấy tổn thương không? Ngươi vẫn không bao giờ hiểu chuyện! Nếu không phải bởi vì ngươi, ba năm trước Nguyệt Ảnh cũng không bị bắt phải rời khỏi đế quốc. Ngươi có từng cảm thấy áy náy với cô ấy không?”

Lời trách cứ của Phong Niệm làm cho Thẩm Chi Nam buồn cười lại bất đắc dĩ.

Trước nay Phong Niệm đều không tin kế hoạch bức hôn năm năm trước đó Thẩm Chi Nam đều không biết gì. Chuyện Giang Nguyệt Ảnh phải kết hôn rồi rời đi, Phong Niệm đều đổ lên trên đầu Thẩm Chi Nam.

Mặc kệ Thẩm Chi Nam có giải thích bao nhiêu lần đi nữa thì Phong Niệm vẫn khẳng định là cậu đang nói dối.

Thẩm Chi Nam nghiêng đầu qua một bên, không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của hắn. Tuy cậu quyết định không yêu hắn nữa nhưng trong lòng vẫn có một chút khó chịu.

Thẩm Chi Nam trả lời một cách mỉa mai: “Nếu không làm thì không sợ người khác nói. Anh lo lắng danh dự của cô ấy bị hủy, không bằng kêu Giang Mộng Sơn đưa cô ấy về. Tốt xấu gì thì bọn họ cũng chung một họ, một gia tộc, lý do để giúp đỡ đó còn tốt hơn anh.”

Phong Niệm lo lắng Giang Nguyệt Ảnh bị tổn thương, vậy còn cậu?

Cậu không phải con người sao?

Khi Phong Niệm mang Giang Nguyệt Ảnh về nhà, hắn có từng nghĩ tới cảm xúc của cậu?

Không có, bởi vì không yêu nên không cần để ý tới.

Cậu cũng rất ghen tị Giang Nguyệt Ảnh. Giang Nguyệt Ảnh có người yêu còn cậu thì không.

“Giang Mộng Sơn! Giang Mộng Sơn! Ngươi gấp gáp muốn ly hôn với ta là do ngươi thích Giang Mộng Sơn? Thẩm Chi Nam, ta nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi đừng hòng ly hôn!”

Phịch một tiếng, Phong Niệm đạp cửa đi ra.

Khó lắm hai người mới gặp mặt được nhưng lại kết thúc trong không vui.

Thẩm Chi Nam mệt mỏi nằm trên giường, căn phòng trống trải phá lệ yên tĩnh.

Rõ ràng không muốn cãi nhau với Phong Niệm, rõ ràng đã nghĩ biện pháp để Phong Niệm cứu cha nhưng tại sao vẫn không nhịn được?”

Trộm lau đi nước mắt, Thẩm Chi Nam nâng vòng tay lên, nhắn chuyện chuyển viện của cha cho Phong Niệm một lần nữa. Nghĩ tới thái độ của hắn đối với cậu, đối với Thẩm gia, lại cảm thấy hy vọng xa vời.

Hiện tại nghĩ gì cũng vô dụng, Thẩm Chi Nam lại gửi ghi âm cho Phong Niệm: “Phong Niệm, 12 giờ đêm nay cho tôi một đáp án đi.”

Ngồi từ giữa trưa đến đêm khuya, Thẩm Chi Nam không ăn không uống, chỉ lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Quản gia cũng từng khuyên Thẩm Chi Nam ăn một chút nhưng trong lòng không yên thì làm gì có tâm trạng để ăn uống. Ngược lại cậu trong miệng quản gia biết được sau khi Phong Niệm đưa Giang Nguyệt Ảnh đến tiểu viện phía sau chủ trạch thì vẫn chưa bước ra.

Thẩm Chi Nam nhìn thời gian, 12 giờ đêm, Phong Niệm vẫn chưa trả lời.

Cậu sờ gương mặt chính mình, ẩm ướt, lạnh lạnh.

Không có ai yêu nên nước mắt cũng không có giá trị.

Thật buồn cười, khóc cái gì chứ… Khóc cũng chẳng có ai đau lòng.

Phong Niệm và Giang Nguyệt Ảnh là thanh mai trúc mã, là trời sinh một đôi. Nhưng Phong Niệm đã quên, khi còn nhỏ, cậu đã gặp Phong Niệm. Chính hắn nói sau này lớn lên muốn cưới cậu, cưng chiều cậu cả đời.

“Đồ lừa đảo.” Thẩm Chi Nam tự nói với chính mình, kẻ lừa đảo không đáng để yêu.

“Phong Niệm là đồ lừa đảo, tra nam chết tiệt, hức…”