Chương 55: Thẩm Chi Nam muốn nhảy cho ai xem?

"Nam Nam! Nam Nam! Cậu đang suy nghĩ gì vậy? Tớ gọi nãy giờ mà cũng không thấy cậu có phản ứng gì."

Sau khi Thẩm Chi Nam phục hồi lại tinh thần, cậu nhìn thấy Hạ Yên đang ở trước mặt mình quơ quơ tay, trêu đùa nói: "Thẩm mỹ nhân à, chẳng lẽ cậu đang suy nghĩ tới bạn trai sao?"

Thẩm Chi Nam không kịp đề phòng mà bị nói trúng tim đen, cậu vội vàng giải thích: "Không có! Tớ không có nghĩ tới anh ấy!"

"Được rồi Nam Nam à, kỹ năng nói dối của cậu vẫn kém như thế. Nhưng mà hôm nay bạn trai của cậu không đi chung với cậu sao? Hắn dám để người bạn trai xinh đẹp như vậy đi loanh quanh trường, hắn không sợ cậu bị alpha khác lừa đi mất?" Hạ Yên vừa nói vừa đưa ly nước trái cây vừa mới mua cho Thẩm Chi Nam.

"Anh ấy rất bận nên làm sao có thể đi cùng tớ mỗi ngày được. Mặc dù chúng tớ ở bên nhau nhưng cũng phải cho đối phương một chút không gian riêng tư chứ." Thẩm Chi Nam cầm lấy ly nước trái cây, ống hút đưa tới bên miệng, cậu hút một hơi, hương vị chua chua ngọt ngọt từ quả nho mát lạnh truyền tới, làm cho tâm trạng của người uống cũng tốt lên.

"Cũng đúng, may là hắn không đi chung nếu không tớ lại cảm thấy bản thân giống như cái bóng đèn." Hạ Yên chỉ vào phía trước nói: "Đằng trước là sân huấn luyện của trường chúng ta. Đúng lúc hôm nay có tiết của omega, tớ dẫn cậu đi xem."

"Không phải omega với alpha học cùng nhau sao?" Thẩm Chi Nam một bên hỏi, một bên nhìn theo hướng mà Hạ Yên chỉ.

Bức tượng điêu khắc Hoa Thiên Sương được đặt ở trước cửa sân huấn luyện, Thẩm Chi Nam nhìn chằm chằm bức tượng trong chốc lát.

Thân dưới là đuôi rắn, bức tượng điêu khắc Hoa Thiên Sương ở dạng nửa hóa thú đột nhiên đập vào mắt Thẩm Chi Nam. Bức tượng này so với bức tượng cậu nhìn thấy trong quân bộ không giống nhau. Bức tượng trước mặt cậu được điêu khắc gần như giống với Hoa Thiên Sương.

Người được điêu khắc thành bức tượng lạnh lẽo này, ngày hôm qua đã xuất hiện trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu kéo xuống dưới mặt nước…

Ánh mắt của Thẩm Chi Nam không tự chủ được mà nhìn về phía đuôi rắn, nơi đó được bao trùm bởi lớp vảy cứng, nhưng đâu ai biết được, bên dưới lớp vảy đó là hai con…

"Có phải trông rất ngầu không?" Hạ Yên đứng bên cạnh Thẩm Chi Nam, dùng ánh mắt sùng bái và thành kính mà nhìn bức tượng điêu khắc hình dáng nửa hóa thú của Hoa Thiên Sương: "Nam Nam biết ước mơ của tớ là gì không? Tớ hy vọng sẽ có một ngày tớ được chiến đấu cùng với bệ hạ trên chiến trường, cho dù ở xa xa nhìn một chút cũng đã đủ rồi."

Giọng nói của cô mang theo sự cuồng nhiệt, sùng bái đã hoàn toàn đánh thức Thẩm Chi Nam.

Hoa Thiên Sương là đế vương chí cao vô thượng của đế quốc, Hoa Thiên Sương ở trong lòng người dân giống như thần tiên trên trời.

Một vị thần cao quý như vậy, lại vì một omega nhỏ bẻ không quan trọng mà ở trong yến hội nói với trước mặt mọi người là anh chủ động quyến rũ cậu.

Vị thần chí cao vô thượng nguyện ý vì một chú chim nho nhỏ mà cúi người xuống, làm cho hai chân dính bùn đất trần gian.

Vốn dĩ Hoa Thiên Sương không cần làm như vậy, nhưng người đàn ông đó vẫn chọn đứng dậy, gánh lấy tất cả chỉ để bảo vệ cậu.

Thẩm Chi Nam a Thẩm Chi Nam, tại sao ngươi lại có thể thoải mái mà hưởng thụ sự ân sủng của đế vương?

Lúc trước bản thân đồng ý trở thành omega của Hoa Thiên Sương, alpha đánh dấu omega, vốn dĩ chính là nội dung giao dịch của hai người.

Vậy tại sao hôm qua lại hỏi như vậy?

Bản thân không biết xấu hổ hay sao mà lại hỏi Hoa Thiên Sương không cần dùng hình dáng nửa hóa thú để đánh dấu được không?

Không phải là đang làm khó người khác hay sao?

Cho dù không có gai mềm…

Cho dù… Cho dù nó có gai đi nữa thì cũng sẽ không làm cậu bị thương đâu đúng không?

Thẩm Chi Nam đã hạ quyết tâm, sau khi trở về, cậu sẽ đi tìm Hoa Thiên Sương.

Bệ hạ đối xử với cậu tốt như vậy thì cậu cũng nên chủ động một chút, dù sao chuyện hai người không nên làm cũng đã làm rồi, bản thân cần gì phải ngại ngùng lo lắng.

Sau khi nghĩ thông suốt, nỗi ưu phiền trong lòng rốt cuộc cũng tiêu tan.

Thẩm Chi Nam đi theo Hạ Yên tới khán đài của sân huấn luyện, Hạ Yên giải thích nói: "Ngày thường thì mặc kệ chúng ta mang giới tính gì thì cũng sẽ huấn luyện chung với nhau. Tuy nhiên năng lực của mỗi người không giống nhau, đôi lúc bọn họ phải tách ra để được huấn luyện chuyên môn."

"Giống như tớ nè, mặc dù tớ là omega nhưng năng lực của tớ là lấy tấn công làm chủ đạo, cho nên ngày thường tớ sẽ được huấn luyện chung với alpha." Hạ Yên nâng cằm lên, ý bảo Thẩm Chi Nam xem omega đang huấn luyện đi: "Thế nhưng vẫn có vài omega không có sức chiến đấu nhưng ngược lại thì năng lực chữa trị rất lợi hại, cho nên bọn họ sẽ lấy năng lực chữa trị là chủ đạo."

"Năng lực chữa trị? Là chữa trị vết thương sao?" Thẩm Chi Nam tò mò hỏi, hiểu biết về phương diện chiến đấu trong quân sự của cậu rất ít. Sau khi Thẩm Chi Nam nghe Hạ Yên nói, cậu mới biết được một bộ phận omega lấy chữa trị làm năng lực chủ đạo.

"Vết thương chỉ là chuyện nhỏ, lấy kỹ thuật y học hiện tại, vết thương bình thường khó có thể gϊếŧ chết alpha được. So với vết thương trên cơ thể thì tinh thần bị tổn thương còn có khả năng gϊếŧ chết alpha cao hơn." Hạ Yên chỉ lên đầu mình rồi giải thích: "Khi triệu hồi thú cộng sinh để chiến đấu đã làm hao phí một lượng lớn tinh thần lực, thường thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi để cho tinh thần lực được hồi phục."

"Nhưng cậu cũng biết, thời điểm chiến đấu ai cho cậu thời gian để nghỉ ngơi? Khi đó chúng tớ sẽ cần omega dùng năng lực chữa trị để làm giảm áp lực tinh thần cho chúng tớ." Hạ Yên hậm hực nói: "Lúc trước có một alpha vì tinh thần tổn thương quá nặng mà đã bị gϊếŧ chết. Nhưng chuyện này đã bị ém xuống, Nam Nam, cậu không được nói cho người khác biết đâu đó."

"Được, tớ sẽ không nói, hơn nữa tớ vẫn còn muốn nhận được giấy báo nhập học của trường quân đội." Trong mắt Thẩm Chi Nam lóe lên một chút hy vọng: "Tớ cũng không biết năng lực của mình là gì nữa."

"Nam Nam của chúng ta tốt bụng như vậy, nói không chừng sau này cậu sẽ trở thành một bậc thầy chữa trị đâu! Tháng sau trường của tớ sẽ bắt đầu chiêu sinh, chỉ cần có thể triệu hồi được thú cộng sinh thì omega hay alpha cũng đều có thể ghi danh, Nam Nam cố lên nha!" Hạ Yên so với Thẩm Chi Nam càng hưng phấn hơn.

Cô hỏi tới hỏi lui, sau đó lại đưa cho Thẩm Chi Nam một đống tài liệu. Mặc dù Hạ Yên còn phải lo lắng về việc học cùng với lịch huấn luyện cho trận đấu võ sắp tới, nhưng chỉ cần Thẩm Chi Nam tới tìm cô thì cô sẽ giúp Thẩm Chi Nam luyện tập.

Thẩm Chi Nam lấy lý do bạn trai cậu đã giúp cậu luyện tập để uyển chuyển từ chối ý tốt của Hạ Yên.

Bây giờ Hạ Yên đã rất bận rồi cho nên cũng không cần thiết phải giúp cậu luyện tập.

Huống hồ Hoa Thiên Sương cũng đã đồng ý với cậu là sẽ ở trong hoàng cung giúp cậu luyện tập.

Cậu ở trong ký túc xá của omega đi dạo, khu vực này chỉ dành riêng cho omega cho nên cũng không cần lo lắng về việc có alpha nào đó đột nhiên xuất hiện quấy rối.

Phía sau ký túc xá omega có một khu công viên, bên trong công viên đó lại có một hồ nước trong xanh, bốn phía là bóng cây râm mát.

Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba omega tản bộ, nói chuyện ở đây, cho nên không có ai chú ý tới cậu.

Thẩm Chi Nam tìm được một chỗ tương đối vắng vẻ, bốn phía được bao quanh bởi rừng trúc, nhành trúc lay động trong tiếng gió thoảng qua.

"Cũng đã lâu rồi chưa được hát…"

Thẩm Chi Nam tự nói một câu, cậu nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tiếng hát trông như nước suối trong nở rộ trong gió.

Mềm nhẹ, chậm rãi.

Từng nhành trúc xanh theo ngọn gió mà đung đưa.

Giữa rừng trúc đọng lại hình bóng của đôi mắt màu lam.

Mũi chân đạp nhẹ, trong tiếng gió, Thẩm Chi Nam vừa hát vừa nhanh nhẹn mà nhảy một điệu, cơ thể thon gọn ở trong không trung để lộ đường cong duyên dáng.

Như tuyết trên trời cao, như ánh sáng mập mờ, đẹp đến nỗi như chìm vào trong ảo mộng ban trưa.

Một alpha ở trong rừng trúc, đôi mắt đen kịt nhìn không chớp mắt về hướng omega đang nhảy múa kia, ngọn lửa trong ánh mắt càng ngày càng lớn.

Hai bàn tay bên hông nắm chặt, lại run rẩy mà chậm rãi buông ra.

Yết hầu của Phong Niệm hơi di chuyển, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Chi Nam, dường như muốn đem omega đang nhảy múa này khắc sâu vào trong linh hồn.

Thẩm Chi Nam, Nam Nam của hắn.

Thì ra tiếng hát của em ấy dễ nghe đến như vậy, tựa dạ oanh hót du dương bên tai.

Dạ Oanh: Nó có màu nâu ở phần lưng và mặt trên, ngoại trừ cái đuôi có màu hơi đỏ. Tiếng hót của dạ oanh được đánh giá là một trong những âm thanh hay nhất trong tự nhiên.

Phong Niệm rất muốn nhắm mắt lại để lắng nghe tiếng ca mỹ diệu này nhưng lại không nỡ bỏ lỡ từng động tác múa của người đó.

Từ trước tới giờ Thẩm Chi Nam đều bị mắng là đồ bỏ đi thì ra lại lúc nhảy lại xinh đẹp đến như vậy.

Cơ thể tinh tế, đôi chân khi được nâng cao tựa như trở thành một đường thẳng, mềm dẻo không thể tưởng tượng được.

Mũi chân chĩa xuống đất, omega với đôi mắt lam dường như hóa thành tinh linh trong rừng trúc. Ở dưới nhành trúc mà múa điệu múa mê đắm lòng người.

Phong Niệm đã từng tham gia không ít yến hội, thường xuyên nhìn thấy những omega xinh đẹp đa tài đa nghệ nhảy múa, ca hát

Hắn cũng từng xem qua người có trình độ vũ đạo cao nhất đế quốc biểu diễn.

Nhưng không có ai hấp dẫn bằng Thẩm Chi Nam.

Kỹ năng so với người nhảy múa chuyên nghiệp càng tốt hơn, từng động tác có thể làm cho lòng người rung động.

Suốt năm năm, bọn họ kết hôn suốt năm năm.

Thế mà Phong Niệm chưa bao giờ được nghe Thẩm Chi Nam ca hát, cũng không nhìn thấy omega xinh đẹp này nhảy múa.

Trái tim đột nhiên đau đớn, Phong Niệm ý thức được, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều.

Bởi vì hắn cố tình tránh né Thẩm Chi Nam mà đã bỏ lỡ quá nhiều.

Omega như thiên nga ưu nhã, như tiên hạc đang nhảy múa đột nhiên ngừng lại.

Tiên hạc hay chim hạc là con vật tượng trưng cho sự tinh tuý, thanh tịnh, thần tiên thoát tục còn gọi là Tiên hạc

Thẩm Chi Nam xoay vài vòng tại chỗ, dường như cậu cảm giác được gì đó, sau đó cậu nhìn bốn phía không có ai liền hát lên một khúc ca.

So với giọng ca kỳ ảo uyển chuyển khi nãy thì bây giờ lại như yêu hồ mê hoặc lòng người.

Một lần nữa cất tiếng hát, giọng ca từ trong miệng Thẩm Chi Nam truyền ra vẫn êm tai như thế nhưng lại bởi vì âm điệu không giống nhau, cho nên mỗi một câu hát lại lộ ra dáng vẻ quyến rũ.

Thẩm Chi Nam bắt đầu nhảy tiếp.

Tuy nhiên lần này không phải là thiên nga cao khiết.

Mà là đóa hồng dính khói bụi trần gian.

Ai nói hoa hồng trắng không thể mê hoặc lòng người?

Thánh tử thuần khiết dùng cơ thể mềm dẻo để nhảy điệu múa câu hồn càng khiến cho người ta khó rời mắt được.

Trong sáng lại pha chút du͙© vọиɠ.

Ai có thể từ chối được?

Mặc kệ là dáng múa ưu nhã hay vẫn là dáng vẻ quyến rũ động lòng người của Thẩm Chi Nam.

Tất cả đều là những thứ mà Phong Niệm chưa bao giờ nhìn thấy được.

Mà Thẩm Chi Nam như vậy, bây giờ đã không còn thuộc về hắn.

Tại sao Thẩm Chi Nam lại muốn nhảy điệu múa này? Em ấy muốn nhảy cho ai xem?

Gân xanh trên trán xuất hiện, Phong Niệm bước ra khỏi rừng trúc.

Âm thanh nghẹn ngào nói ra tên của omega: "Nam Nam…"