Hoàng đế đế quốc Ngân Hà tự tay đút bánh quy chocolate cho Thẩm Chi Nam đã làm mọi người ở đây kinh ngạc.
Lúc trước ai cũng cao cao tại thượng, không kiêng nể gì mà đánh giá Thẩm Chi Nam, nhưng bây giờ, mỗi lần nhắc tới Thẩm Chi Nam, mọi người đều dùng từ ngữ rất cẩn thận.
"Đây là ảo giác phải không? Thẩm Chi Nam nɠɵạı ŧìиɧ… khụ khụ, thì ra đối tượng hẹn hò với Thẩm Chi Nam là bệ hạ?"
Đến cả hai từ "nɠɵạı ŧìиɧ" cũng không dám nói ra.
"Vốn dĩ Phong tướng quân cũng không thích Thẩm Chi Nam, hai người gượng ép ở bên nhau cũng không có kết quả tốt đẹp gì, chi bằng mỗi người đều theo đuổi thứ mình muốn. Đây cũng chính là điểm khác biệt giữa hành tinh của chúng ta với những hành tinh hoang cấp thấp, chúng ta văn minh hơn bọn họ nhiều."
"Đúng vậy, cuộc hôn nhân mà không có tình yêu thì cùng với không kết hôn cũng không có gì khác nhau cả. Ta nghe nói khi Phong tướng quân còn chưa ly hôn thì đã đem một omega đang mang thai khác về nhà, còn chúng ta cho dù có tình nhân ở bên ngoài nhưng cũng không bao giờ đem người về nhà.”
Mọi người sôi nổi phụ họa.
“Kẻ bên cạnh bệ hạ cùng lắm chỉ được gương mặt mà thôi, những người này như mấy con ếch ngồi đáy giếng. Mới nãy còn khinh thường Thẩm Chi Nam mà bây giờ đã lật mặt, tâng bốc tên đó lên tận trời!” Omega tóc đỏ mím môi, đem đồ vật trong phòng ném xuống để xả giận.
Lucy là em gái của Hi Cách Tư, cô cũng là người có tiếng trong giới quý tộc, được mọi người cung phụng.
Có bao giờ cô phải chịu nhục nhã như vậy?
Chỉ là một người vợ thấp hèn bị vứt bỏ mà thôi, đồ omega đê tiện, dựa vào khuôn mặt câu ba dẫn bốn, không biết xấu hổ mà cả ngày bám theo bộ trưởng Giang, âm thầm quyến rũ bệ hạ thì không nói, thậm chí hôm nay còn quyến rũ anh trai của cô!
“Lucy, nói nhỏ thôi, để người khác nghe được là chúng ta xong đời, cậu cũng thấy kết cục của omega kia…” Bạn thân của Lucy nhỏ giọng nhắc nhở, âm thanh của cô bé hơi run, thậm chí còn không dám nhắc tới tên của omega tóc vàng đó.
Lúc nãy còn là bạn bè tốt với nhau, nhưng sau khi việc đó xảy ra, các cô hận không thể nào chối bỏ quan hệ với người đó.
Mặc kệ là omega tóc vàng đó hay gia tộc của cô, tất cả đều xong đời rồi.
Cho dù bệ hạ nhân từ không muốn mạng của bọn họ, nhưng đôi khi chết còn thoải mái hơn so với việc sống tiếp, trơ mắt nhìn gia tộc bị hủy hoại trong cảm xúc nhất thời của mình, chắc chắn cả đời của cô gái đó phải sống trong sự hối hộn và chửi rủa của gia tộc.
Nhớ lại một màn vừa rồi, Lucy nghĩ mà sợ, may là nàng không ngu ngốc đến mức làm ra hành động quá khích.
Không nghĩ tới mặt mũi của bạn bè, Lucy hừ lạnh một tiếng: “Sợ cái gì? Là do cô ta quá ngu mà thôi, bệ hạ trừng phạt cô ta là đúng tội nhưng cũng không phải bệ hạ vì Thẩm Chi Nam mà ra tay trừng phạt cô ta.”
Một người khác hùa theo nói: “Lucy nói đúng, Thẩm Chi Nam chỉ dính hào quang của bệ hạ, chờ này đó bệ hạ chán hoặc lập hoàng hậu thì không phải Thẩm Chi Nam sẽ bị vứt bỏ sao? Hắn chỉ là đồ vật để cho bệ hạ chơi đùa mà thôi, chẳng lẽ hắn còn ảo tưởng bản thân sắp trở thành hoàng hậu?”
Những người khác nghe vậy cũng thấy có lý.
Hoàng đế Ngân hà chọn Thẩm Chi Nam làm người tham dự hoạt động cùng ngài bởi vì Thẩm Chi Nam vốn là đồ vật để người khác chơi đùa.
Nhưng bệ hạ sẽ không chọn Thẩm Chi Nam làm hoàng hậu, vì Thẩm Chi Nam không xứng!
Hoa Thiên Sương nắm tay Thẩm Chi Nam, hai người một trước một sau đi bên hồ, nước hồ phản chiếu hình bóng của hai người trên mặt nước.
“Em thích tham gia mấy hoạt động như này sao?” Hoa Thiên Sương đi ở phía trước, trong gió truyền đến giọng nói của alpha, tựa như rượu ngon được ủ trăm năm, vừa chất phác lại mê người.
Thẩm Chi Nam cúi đầu nhìn đôi chân của Hoa Thiên Sương, đôi chân thon dài bị đôi giày bao bọc lấy, bước từng bước vững vàng trên mặt đất.
“Cũng không phải thật sự thích, chỉ là cả ngày ở trong hoàng cũng không có việc gì làm.” Thẩm Chi Nam trả lời đúng sự thật.
Hoa Thiên Sương nhẹ giọng, cười nói: “Nam Nam của chúng ta muốn làm cái gì không?”
Nam Nam của chúng ta…
Xưng hô rất thân mật.
Tầm mắt Thẩm Chi Nam di chuyển, nhìn chằm chằm bờ vai rộng của Hoa Thiên Sương: “Bệ hạ… Em muốn đi du lịch khắp nơi một chút.”
Từ sau khi kết hôn, cậu đã trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg, chưa bao giờ rời khỏi đế đô nửa bước.
“Được, chờ sau khi kết hôn xong, ta sẽ dẫn em đi ra ngoài chơi nhưng trước đó, em phải tiếp tục ở đế đô.”
Hoa Thiên Sương không phải nói “Em có thể đi du lịch”, mà là “Ta dẫn em đi ra ngoài chơi”.
Trái tim cậu tê dại, Thẩm Chi Nam biết Hoa Thiên Sương là một alpha biết quan tâm người khác, anh dẫn cậu ra ngoài chơi cũng chỉ là thực hiện nghĩa vụ của người chồng, tuy nhiên, cậu vẫn vì vậy mà cảm thấy vui vẻ.
Trước kia, cậu không bao giờ dám hy vọng điều gì đó quá xa vời.
“Còn về hôn lễ, nếu em có ý tưởng gì thì cứ nói cho ta hoặc Murphy, chúng ta sẽ cố gắng dựa theo sở thích của em mà chuẩn bị.”
Alpha đi ở phía trước ngừng lại, đôi mắt thâm sâu lộ ra sức hấp dẫn độc đáo đọng lại theo năm tháng.
“Là người sáng lập ra đế quốc Ngân Hà, cả đời ta chỉ có một hôn lễ, cho nên phải tổ chức long trọng mới được.” Hoa Thiên Sương cười khẽ một tiếng, tiếng cười mang theo sự vui vẻ: “Đây sẽ là hôn lễ được ghi vào lịch sử, là việc quan trọng liên quan tới thể diện của đế quốc Ngân Hà.”
Đôi mắt màu lam chậm rãi mở to, trên mặt Thẩm Chi Nam khϊếp sợ.
Cậu lắp bắp lặp lại câu nói của Hoa Thiên Sương: “Ghi vào… lịch sử?”
“Đúng vậy, em sẽ là hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử đế quốc Ngân Hà, tên của em cùng với tên của ta sẽ được viết trong lịch sử.”
Điều này đã vượt qua sự tưởng tượng của Thẩm Chi Nam, ngay từ đầu, lý do cậu đồng ý với yêu cầu của Hoa Thiên Sương rất đơn giản, là muốn cho cha Thẩm được chữa bệnh ở nơi tốt nhất.
Đến nỗi chuyện trở thành omega của Hoa Thiên Sương, trở thành hoàng hậu đế quốc Ngân Hà, cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Hoa Thiên Sương nhìn về phía chân trời xa: “Chúng ta sẽ có hôn lễ long trọng nhất chưa từng có trong lịch sử.”
Hôn lễ long trọng chưa từng có?
Cậu sẽ mặc bộ lễ phục xinh đẹp nhất, bước lên chiếc thảm trải đầy hoa hồng, được mọi người chúc phúc sao?
Thẩm Chi Nam cũng có chút động lòng, cậu cố gắng không tưởng tượng đến hôn lễ.
Không hy vọng thì cũng sẽ không thất vọng
Bây giờ nghĩ đến cuộc hôn nhân đầu tiên của cậu, từ đầu tới cuối đều là thất bại.
Phong Niệm không thích hôn lễ xa hoa lãng phí, cũng không thích hôn lễ ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Chi Nam năm mười tám tuổi đã từng đau lòng vì hôn lễ quán mức đơn giản, nhưng vì hy vọng về tương lai, cùng với sự tôn trọng đối với bạn đời, cậu đồng ý yêu cầu của Phong Niệm.
Bọn họ không mời khác đến dự, đồ cưới xa hoa đã bị Phong Niệm đổi thành bộ tây trang màu trắng đơn giản.
Nhưng Thẩm Chi Nam năm mười tám tuổi vẫn rất vui vẻ, cậu ngây thơ cho rằng mình đã gả cho người mình yêu, nhưng trong đêm tân hôn, chào đón cậu là gương mặt lạnh nhạt, vô tình của Phong Niệm.
Thẩm Chi Nam năm hai mươi ba tuổi vẫn mơ mộng một hôn lễ long trọng, nhưng cậu không dám đem kỳ vọng của mình giao cho người khác.
Mặt trời đang dần lặn xuống, trung tướng Hi Cách Tư sắp xếp mọi người đi tới đài đấu võ.
Trận đấu võ sẽ được tổ chức ở một sân vận động lộ thiên, trận đấu còn chưa bắt đầu, khán giả cùng với truyền thông đã lắp đầy sân vận động.
May mà phạm vi của sân vận động lên tới gần hai mươi kilomet, truyền thông hận không thể bay lên bầu trời để quay phim.
Hắc Long chậm rãi từ trên không trung hạ xuống, trong chớp mắt, dân chúng trong sân vận động sôi trào, bọn họ nhận ra đây là tàu bay của hoàng đế vĩ đại, vô số dân chúng cùng với tuyển thủ dự thi từ tấm lòng mình mà thành kính quỳ xuống đất.
Tin tức hoàng đế đế quốc Ngân Hà tự mình tham dự vòng loại đấu võ đấu đã chiếm hót search trên Tinh Võng.
Hôm nay ở trên Tinh Võng, toàn dân đều sôi trào.
Lần đầu gặp được cảnh tượng như vậy, cả người Thẩm Chi Nam luống cuống, đối mặt với dân chúng quỳ lạy phía dưới, trong lòng của cậu càng đứng ngồi không yên.
Nếu cậu là hoàng hậu của Hoa Thiên Sương, thì cậu còn có thể tiếp nhận dân chúng quỳ lạy mình.
Nhưng bây giờ cậu chỉ là một omega bình thường, làm sao có thể để họ quỳ lạy mình được.
“Đừng sợ.” Hoa Thiên Sương kêu người hầu mang một cái mặt nạ tới, hai bên chiếc mặt nạ được điểm xuyến bởi màu long chim tuyết trắng, anh đeo mặt nạ lên mặt Thẩm Chi Nam.
Cảm xúc cuồng nhiệt của dân chúng đối với Thẩm Chi Nam cũng không phải là chuyện tốt, có đôi khi giấu thân phận cũng là một cách để bảo vệ cậu.
“Cảm ơn bệ hạ.”
Không khí dưới khán đài cuồng nhiệt, Thẩm Chi Nam nhẹ nhàng đυ.ng vào mặt nạ, cậu vuốt lông chim màu trắng ở hai bên, cậu rất muốn hỏi Phong Niệm, cái mặt nạ này là vì cậu mà làm ra sao?
Hoa Thiên Sương cong cong khóe miệng, không chút để ý hỏi: “Em định cảm ơn ta như thế nào?”
Thẩm Chi Nam trố mắt nhìn một chút: “Em… Em nấu cho ngài một bữa cơm?”
“Đồ ăn em làm có vị rất ngon nhưng ta lại thích em hát hơn.”
Ngoài mặt Hoa Thiên Sương là bộ dạng đứng đắn nhưng không biết anh nghĩ gì bên trong.
Giọng nói của Thẩm Chi Nam rất êm tai, lúc cười, lúc khóc nức nở, còn có lúc cơ thể căng thẳng mà từ bên trong cổ họng phát ra tiếng thét chói tai.
Thẩm Chi Nam thật sự không biết trong lòng của vị đế vương trang nghiêm này suy nghĩ cái gì, cậu chỉ có thể mỉm cười, gật đầu đáp: “Vâng bệ hạ.”
Trong vô số máy ánh đang lập lòe, Hắc Long từ từ hạ cầu thang xuống.
Vị đế vương cường đại nhất với một thân quân phục xuất hiện trước mắt dân chúng, hơn một trăm năm trước, bên người alpha không có một bóng người.
Vậy mà bây giờ bên cạnh Hoa Thiên Sương xuất hiện một omega với dáng người cao gầy.
Mái tóc dài tuyết trắng được buộc thành đuôi ngựa, đồng phục tác chiến màu đen đã phác họa ra dáng người thon dài của omega. Mặc dù bị lớp mặt nạ che lại nhưng cũng có thể nhận ra bên dưới là gương mặt làm mê đắm lòng người, bởi thế mới có thể làm cho đế vương của bọn họ chủ động nắm lấy tay của omega.