Thẩm Chi Nam đã từng tham dự nhiều yến hội. Mỗi khi trong đế đô có tổ chức yến hội, cậu như một viên đá quý có giá trị liên thành được mọi người chú ý, hoan nghênh.
Bọn họ khen cậu tài hòa, lại cực kỳ hâm mộ diện mạo của cậu, gần như ai cũng đều thích cậu.
Nhưng đó chỉ là trước đây.
Sau khi Thẩm Chi Nam kết hôn cũng sẽ đi tham dự một ít hoạt động. Tuy nhiên lúc đó Phong Niệm vào ngày tân hôn đã bỏ mặc cậu chạy tới chiến trường. Đó cũng là lần đầu tiên cậu nghe được người khác lén lút nói về cậu, bọn họ trào phúng cậu từ một người cao ngạo không ai bì nổi trở thành người bị bạn đời ghét bỏ.
Thẩm Chi Nam rất muốn hỏi bọn họ, cậu đã từng nói những điều đó khi nào?
Rõ ràng lúc đó mọi người đều khen tính tình của cậu ôn hòa, bình dị gần gũi.
Sau đó Thẩm gia lại phá sản, những người đã từng giấu diếm sự ghen ghét dưới đáy lòng bỗng hóa thành yêu quái hung ác dữ tợn, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Từ đó về sau, Thẩm Chi Nam không còn tham gia vào bất cứ hoạt động bên ngoài nào nữa.
Phượng hoàng rơi xuống đất liền không bằng gà, đại khái chính là như vậy.
Hiện giờ thân phận cậu đã không giống như xưa, cậu có tàu bay xa hoa mà người khác cả đời mua cũng không nổi, quần áo trên người cậu đều có giá trị liên thành.
Mặc dù trước đó không lâu còn bị đồn đãi vớ vẩn nhưng bây giờ cậu xuất hiện với bộ trang phục không bình thường, những người đã từng ở trước mặt cậu châm chọc mỉa mai, hiện tại cũng chỉ dám nói sau lưng cậu vài câu.
Thậm chí Thẩm Chi Nam có thể tượng tượng vào ngày cậu và Hoa Thiên Sương công khai mối quan hệ, những người đã từng bỏ đá xuống giếng đó bỗng chốc đeo lên chiếc mặt này đầy lời lẽ khen tặng, nịnh nọt.
Rời xa trung tâm bữa tiệc, Thẩm Chi Nam một mình đi tới bên hồ trong khuôn viên của Hi Cách Tư.
Cậu nói với Giang Mộng Sơn là cậu muốn đi toilet nhưng thật ra là vì cậu phát hiện bản thân đã không còn quen cảm giác bị người khác nhìn chăm chú.
Một bộ phận omega xa lánh, ghen ghét cậu, còn có một vài alpha mang tâm tư khác mà đến ân cần hỏi han.
Thẩm Chi Nam nghĩ, chắc sau này cậu sẽ không dễ dàng đồng ý đi tham gia mấy hoạt động như yến hội này.
Nhưng đã tới rồi thì cũng không thể rời đi được, như vậy là không lễ phép, huống chi Thẩm Chi Nam tràn đầy hứng thú với vòng loại võ đấu vào buổi tối hôm nay.
May là trang viên của Hi Cách Tư đủ rộng, muốn tránh mặt những người khác cũng không phải chuyện khó khăn.
“Thiếu gia Thẩm Chi Nam.”
Một chàng trai trẻ tuổi từ trên cây nhảy xuống, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa đang thiêu đốt, kỳ lạ là lông mày của người này lại là màu đen.
“Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?” Thẩm Chi Nam âm thầm đánh giá vị khách không mời mà đến này, giọng nói lãnh đạm, ý đồ dùng sự lạnh nhạt này để từ chối người xa lạ.
Chàng trai trẻ tuổi có dáng người cao, nhìn sơ qua rất giống alpha, đuôi mắt hơi cong lên tựa như một con hồ ly giảo hoạt.
Thẩm Chi Nam ở đế đô đã gặp rất nhiều người, cậu tự nhận trí nhớ của mình cũng không tồi nhưng trong ấn tượng của cậu, cậu chưa từng gặp chàng trai tóc đỏ này.
“Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy có người đẹp đang đi dạo một mình bên hồ nên nhịn không được mà đến đây xem.” Không chỉ dáng vẻ không đứng đắn mà cách nói chuyện cũng không đứng đắn. Chàng trai tóc đỏ từ bên hồ hái xuống một cành hoa tươi, hơi cong lưng đưa cho Thẩm Chi Nam: “Hoa tươi xứng với người đẹp.”
“Ta không quen biết ngươi.” Thẩm Chi Nam hơi hơi nhíu mày, không có nhận lấy bông hoa từ tay chàng trai tóc đỏ mà đi sang hướng có nhiều người.
Chàng trai tóc đỏ cũng không vì như vậy mà từ bỏ, gã đem hoa tươi ném đi, tung ta tung tăng mà đi theo sau lưng Thẩm Chi Nam, nhiệt tình nói: “Xin tự giới thiệu, ta là Lê Đăng.”
“Anh biết em là Thẩm Chi Nam, hiện tại đang độc thân, trùng hợp là anh cũng đang độc thân. Chúng ta coi như có duyên với nhau, chi bằng cả hai đều tiến tới một bước?” Alpha tên Lê Đăng ở sau lưng Thẩm Chi Nam mà nói: “Em xinh đẹp như vậy, anh cũng điển trai như vậy, con của chúng ta sinh ra cũng sẽ rất đẹp.”
“Ngươi tránh ra! ta không muốn nói chuyện với ngươi, đồ vô lễ!” Thẩm Chi Nam bước nhanh hơn, cậu nhìn bốn phía đều không có người, thậm chí trên đường cũng không nhìn thấy người máy hay tàu bay tuần tra nào cả.
Thẩm Chi Nam cảm thấy có chỗ không thích hợp, cậu cúi đầu mở vòng tay liên lạc nhưng vòng tay không hề phản ứng.
Nơi này chính là trang viên của trung tướng Hi Cách Tư, Thẩm Chi Nam không nghĩ dị trạng này cũng với alpha nói lời kỳ quái đó có liên hệ với nhau, nhưng cậu cảm thấy sợ hãi.
Lê Đăng còn lải nhải: “Anh đã làm gì vô lễ với em? Em mau chóng nhận lấy tình yêu chân thành tha thiết của anh đi, omega xinh đẹp của anh. Chẳng lẽ em định ở chỗ này cả đời cũng không chịu đi hành tinh khác sao? Cục cưng mau đi với anh, trở thành omega của anh, trở thành vợ của anh. Anh thề anh sẽ đối xử với em thật tốt. Em là omega xinh đẹp nhất mà anh thấy! Anh nhìn thấy em liền vừa gặp đã yêu đó cục cưng Nam Nam của anh!”
“Đồ điên!” Thẩm Chi Nam nói xong liền chạy, vừa chạy vừa la lớn kêu cứu: “Có ai không? Có ai không? Cứu mạng!”
“Xung quanh đây không có ai cứu em được đâu, đừng chạy, anh rất sợ em té ngã.”
Gã mỉm cười, nhìn chăm chú vào dáng người tuyết trắng đang vội vàng chạy đi, Lê Đăng búng tay một cái, một con hồ ly toàn thân lửa đỏ ở giữa không trung dần dần to lên, từ một cái đuôi đã biến thành chín đuôi.
Thời điểm nó vững vàng rơi xuống đất đã biến thành con Cửu Vĩ Hồ màu đỏ, ngăn cản đường đi của Thẩm Chi Nam.
“Hôm nay anh không thể dành nhiều thời gian chơi trốn tìm cùng em, đợi về nhà rồi anh tiếp tục chơi với em.” Lê Đăng lầm bầm lầu bầu về ảo tưởng tốt đẹp mà gã dựng ra: “Lúc đó quy tắc trò chơi chính là nếu em bị anh bắt được, em sẽ bị anh làm cho lớn bụng, sau đó sinh con cho anh.”
Cửu Vĩ Hồ màu đỏ ước chừng cao một tầng lầu. Thẩm Chi Nam trợn mắt, ngửa đầu nhìn con Cửu Vĩ Hồ đột nhiên xuất hiện, rồi cậu nhận ra đây là thú cộng sinh tên alpha này, hơn nữa còn thú cộng sinh đã tiến hóa.
“Đi thôi Nam Nam, em có muốn cưỡi hồ ly không? Tới đây, anh ôm em lên.” Lê Đăng bước hai ba bước là đến bên người Thẩm Chi Nam, bàn tay duỗi ra sắp sửa chạm vào Thẩm Chi Nam thì gã đột nhiên nhìn thấy trên cổ tay Thẩm Chi Nam nhô ra một đầu rắn đen nhỏ.
Trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm túc, Lê Đăng nhanh chóng thu hồi bàn tay thiếu chút nữa đυ.ng vào Thẩm Chi Nam, sau đó lùi lại mấy bước, than ngắn thở dài: “Hiếm khi nhìn trúng được người đẹp, tiếc là đã có người đoạt trước rồi.”
“Cục cưng Nam Nam, chúng ta sẽ có ngày gặp lại, nhớ đừng quên anh, tạm biệt!” Gã vứt mị nhãn với Thẩm Chi Nam, sau đó cùng với Cửu Vĩ Hồ nhảy vào bụi cây gần đó rồi biến mất.
Lê Đăng đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên rời đi làm Thẩm Chi Nam có chút không hiểu, cậu xoay người vội vàng chạy về.
Tên kỳ quái đó đã rời đi hay chưa thì không một ai biết cả.
Trong tình huống không sử dụng được máy truyền tin thì Thẩm Chi Nam chỉ hy vọng có thể mau chóng tìm được Giang Mộng Sơn.
Nhưng cậu không tìm thấy Giang Mộng Sơn, tuy nhiên nửa đường liền đυ.ng phải một người mà cậu không hề muốn gặp.
Thời điểm Phong Niệm đột nhiên xuất hiện, Thẩm Chi Nam sửng sốt một chút mới phản ứng được đối phương là ai.
Người này vốn chỉ thích mặc đồ màu đen nhưng hôm nay lại mặc bộ lễ phục màu trắng.
Cho nên khi Phong Niệm mặc bộ lễ phục màu trắng xuất hiện, Thẩm Chi Nam không lập tức nhận ra được đây là ai.
Cậu có nên nói cho Phong Niệm chuyện vừa mới xảy ra? Vấn đề này chỉ tốn Thẩm Chi Nam một giây sau đó cậu quyết định không nói cho Phong Niệm, cậu không muốn liên quan tới Phong Niệm.
Thẩm Chi Nam có ý đồ xem Phong Niệm như là không khí nhưng cậu vừa đi được hai bước liền bị Phong Niệm gọi lại.
“Quanh đây có pheromone của alpha, ngươi vừa mới gặp ai?” Phong Niệm vẫn duy trì biểu tình lúc trước, gương mặt như bị người ta thiếu mấy trăm triệu.
Thẩm Chi Nam làm nghe không nghe, tiếp tục bước về phía trước.
Mày nhíu lại, Phong Niệm xoay người bước lên, trực tiếp chặn đường Thẩm Chi Nam: “Ta đang hỏi ngươi.”
“Anh hỏi thì tôi phải trả lời sao?” Thẩm Chi Nam chán ghét trừng mắt nhìn, vòng qua người Phong Niệm tiếp tục đi.
“Là alpha đã nɠɵạı ŧìиɧ với ngươi?” Phong Niệm ở sau lưng lạnh giọng nói.
Thẩm Chi Nam dừng chân, cậu nghe được lời tiếp theo của Phong Niệm: “Hắn ngay cả dũng khí để xuất hiện công khai cũng không có, chỉ dám cùng ngươi ở nơi này hẹn hò. Đây chính là alpha mà ngươi chọn để bảo vệ?”
“Tôi chọn ai thì có liên quan gì tới anh?” Thẩm Chi Nam xoay người, giọng điệu hung hăng: “Đừng quên chúng ta đã ly hôn. Nếu Giang Nguyệt Ảnh biết anh ly hôn mà còn tới tìm vợ cũ để nói chuyện, cô ấy sẽ rất đau lòng nha. Phong Niệm, anh không thể làm omega bên cạnh anh đau lòng được.”
“Ngươi lo lắng cho cô ấy?” Đáy mắt hắn hiện liên cảm xúc phức tạp, Phong Niệm hơi rũ mắt, nói thêm: “Lúc trước ta đã nói qua, ta với Giang Nguyệt Ảnh là trong sạch, không có quan hệ gì. Cho dù đã ly hôn, ta cũng sẽ không phát sinh quan hệ gì với cô ấy.”
“Vậy thì? Anh cùng cô ta có quan hệ gì thì cũng không liên quan tới tôi.” Thẩm Chi Nam không hứng thú đi nghe Phong Niệm nói hắn với Giang Nguyệt Ảnh bây giờ ra sao.
Ngày thường số câu Phong Niệm nói ít đến đáng thương. Hôm nay thái độ lại khác thường, lải nhải, hơn nữa còn nói những lời mà Thẩm Chi Nam không thích nghe.
“Ngươi muốn tìm một alpha khác thì cũng nên tìm một alpha dám lộ mặt. Nếu không những alpha khác sẽ cho rằng ngươi đang độc thân rồi sẽ có một số ý nghĩ không hay với ngươi.”
Thẩm Chi Nam càng ngày càng không hiểu được Phong Niệm, đây được gọi là sau khi ly hôn với cậu nên sinh ra cảm giác áy náy?
Lại còn giống như đang quan tâm cậu.
Nhưng đối với cậu, alpha xấu xa nhất chính là Phong Niệm.
“Tất cả mọi người đều có tư cách nói với tôi những lời này, chỉ riêng anh là không, ly hôn rồi thì cứ coi như đối phương đã chết được chứ?” Thẩm Chi Nam cắn răng nói: “Anh đừng giả bộ làm người tốt, rõ ràng là chán ghét tôi, chán ghét đến muốn chết nhưng bây giờ lại nói vài điều tốt với tôi, thật sự rất ghê tởm.”
Ghê tởm.
Rất ghê tởm.
“Tiểu Nam.” Giang Mộng Sơn từ gần đó đi ra, hắn nhàn nhạt mà nhìn Phong Niệm, gật đầu chào hỏi.
“Bộ trưởng Giang!” Thẩm Chi Nam giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, chạy qua chỗ Giang Mộng Sơn, lại không thèm liếc mắt tới Phong Niệm.
Nhìn hai người rời đi, trên mặt Phong Niệm không gợn sóng, ngón tay bên hông lại hơi run rẩy.