Toàn bộ cung điện trong ngoài đều không có người
Không có hộ vệ cũng không có người hầu.
Ngẫu nhiên trên không trung sẽ xuất hiện tàu bay tuần tra không tiếng động bay qua. Thẩm Chi Nam nghiêng đầu nhìn chúng nó, chỉ lớn bằng bàn tay người máy nhưng ngoại trừ chức năng tuần tra thì còn được trang bị hệ thống vũ khí.
Thẩm Chi Nam không rõ bản thân có nên tiếp tục đi vào trong hay không nhưng thoạt nhìn chúng nó đối với sự xuất hiện của Thẩm Chi Nam không hề phản ứng. Thấy thế Thẩm Chi Nam liền mang canh tiếp tục bước vào trong.
Nguyên bản chỉ có bóng đêm đi theo tiếng bước chân của cậu. Thời điểm vừa đi tới cung điện, hai cánh cửa dày nặng chậm rãi mở ra.
Thẩm Chi Nam cố gắng ổn định tinh thần, từ từ bước vào cánh cửa.
Thẩm Chi Nam nhìn bên trong không một bóng người, trong lòng cậu có chút bồn chồn, nhẹ nhàng giọng kêu: “Bệ hạ, ngài ở đâu?”
Có một cái bóng tròn tròn của tàu bay nhỏ, nó ong ong mà bay đến trước mặt Thẩm Chi Nam: “Hoàng hậu, bệ hạ đang ở thư phòng, người đi hướng bên này này.”
“A… Được, cảm ơn.”
“Rất hân hạnh được phục vụ người, hoàng hậu.”Quả cầu nhỏ ở giữa không trung bay lên phía trước dẫn đường cho Thẩm Chi Nam, dùng giọng nam để nói: “Thần là hệ thống phụ trách quản lý hoàng cung. Bệ hạ đặt tên cho thần là Murphy. Người có yêu cầu gì thì cứ gọi tên thần.”
Thẩm Chi Nam hơi hơi giơ lên khóe môi: “Được, cảm ơn ngươi, Murphy.”
Khoa học kỹ thuật ở đế quốc Ngân Hà rất phát triển, người máy quản gia cũng không phải chuyện hiếm lạ đối với dân chúng, chỉ là đa số kẻ có tiền càng thích mướn con người làm quản gia hơn. Bởi vì người máy chung quy vẫn là máy móc, không thể có tình cảm như con người, cách đối nhân xử thế cũng không bằng quản gia chuyên nghiệp.
Còn có một nguyên nhân, các gia đình mướn con người làm quản gia sẽ thể hiện tài phú và địa vị của bọn họ.
Murphy dừng trước một cánh cửa gỗ, camera trên người nó lóe lên: “Bệ hạ đang ở trong thư phòng chờ người, mời người vào.”
Cửa phòng chậm rãi mở ra, tcm dẫm lên chiếc thảm mềm mại được bện thủ công, cậu liếc mắt nhìn liền thấy một người đàn ông đang ngồi bên bàn làm việc.
Hoa Thiên Sương bề ngoài nhìn không quá hai mươi, so với người trẻ tuổi không có gì khác nhau, nhưng trên người anh lại có một khí chất mà người trẻ tuổi không có.
Là uy nghi như núi rừng hùng vĩ, là điềm tĩnh như đại dương trầm lặng, là hòa nhã như gió nhẹ mùa xuân.
Thẩm Chi Nam nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, em có làm một chút tổ yến, không biết ngài có thích hay không.”
“Lại đây.” Hoa Thiên Sương đem bút máy trong tay bút xuống, ánh mắt anh nặng nề nhìn chăm chú vào Thẩm Chi Nam.
Omega mảnh khảnh cao gầy có một đôi chân dài cực kỳ đẹp. Đôi chân trắng nõn, bóng loáng được quần dài màu trắng bao phủ bên ngoài. Phía trên kết hợp với áo sơ mi được làm bằng tơ lụa, cúc áo được cài tới nút cao nhất, chỉ lộ ra một ít cái cổ trắng bên trong.
Chiếc cổ được bao quanh bởi vòng cổ trân châu, hạt trân châu tinh tế nho nhỏ không lỏng cũng không chặt mà trói buộc trên cổ omega.
Hoa Thiên Sương một lần nữa cầm bút máy lên, bàn tay nhẹ nhàng cọ xát trên thân bút lạnh lẽo.
Thẩm Chi Nam đi tới bàn làm việc, cậu khom lưng cúi xuống đưa chén tổ yến tới chỗ Hoa Thiên Sương, cậu mở nắp ra rồi để sang một bên, đôi tay để ra đằng trước người, ngón tay không ngừng chà xát lên nhau trông có vẻ khẩn trương.
Tuy rằng cậu rất tự tin về tài năng nấu nướng của mình nhưng đây là lần đầu tiên nấu cho Hoa Thiên Sương ăn, cũng không biết có hợp khẩu vị của Hoa Thiên Sương hay không, trong lòng cậu vẫn có chút thấp thỏm.
Thẩm Chi Nam đứng ở một bên, khẩn trương mà lén nhìn Hoa Thiên Sương cầm lấy thìa, múc một muỗng đưa vào trong miệng chậm rãi nuốt xuống.
Cậu lại lén nhìn biểu cảm của Hoa Thiên Sương nhưng không kịp đề phòng mà bị Hoa Thiên Sương ngẩng đầu lên thấy được.
Vì hoảng sợ nên Thẩm Chi Nam cúi đầu xuống, giống như bé thỏ bị kinh hoảng.
“Lại đây.” Hoa Thiên Sương vẫy vẫy tay: “Ngồi ở trên đùi ta.”
Lần trước ngồi ở trên đùi Hoa Thiên Sương, cậu liền bị đôi tay của vị alpha lạnh lùng này sờ soạng khắp cơ thể. Mặt Thẩm Chi Nam có chút nóng lên nhưng vẫn theo lời anh mà đi vòng qua bàn làm việc, ngồi trên đùi Hoa Thiên Sương.
Bên eo bị đôi bàn tay ôm lấy, sống lưng dán sát không chừa một khe hở với l*иg ngực của Hoa Thiên Sương. Thẩm Chi Nam nhẹ nhàng run lên một chút, nhiệt độ cơ thể của Hoa Thiên Sương rất cao, cho dù cách một lớp quần áo nhưng sau lưng vẫn có thể cảm nhận được lượng nhiệt đó truyền đến.
Một tay ôm lấy eo Thẩm Chi Nam, tay còn lại cầm lấy thìa múc một muỗng tổ yến đưa tới bên miệng cậu.
Thẩm Chi Nam ngoan ngoãn hé miệng, tổ yến được đưa vào trong miệng được cậu chậm rãi nuốt xuống, vị ngọt từ đường phèn lan tỏa ra khắp khoang miệng.
Vị thật ngon. Thẩm Chi Nam yên lặng nghĩ hôm nay cậu nấu tổ yến cũng không tồi. Cho dù Hoa Thiên Sương không thích nhưng cũng không tới nỗi quá chán ghét. Đột nhiên cằm bị Hoa Thiên Sương nâng lên.
Còn chưa kịp suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì, một gương mặt tuấn mỹ xuất hiện trước mặt cậu. Thẩm Chi Nam mở to hai mắt nhìn Hoa Thiên Sương hôn lên bờ môi của mình.
“Nhắm mắt lại.”
Thẩm Chi Nam nghe theo lời anh mà nhắm mắt lại. Nụ hôn đột ngột này làm cho nhịp tim cậu đập nhanh liên hồi, đôi bàn tay khó khăn lắm mới nắm được góc áo của Hoa Thiên Sương.
không biết bị Hoa Thiên Sương hôn bao lâu, đầu lưỡi tê tê, đầu cũng có chút choáng váng. Cuối cùng Hoa Thiên Sương cũng chịu buông tha đôi môi sưng đỏ của cậu. Thẩm Chi Nam nằm ở trong l*иg ngực alpha cố gắng hít thở để lấy oxy.
Hoa Thiên Sương trấn an omega bị hôn đến khuôn mặt trở nên đỏ bừng, bàn tay từng chút một mà sờ Thẩm Chi Nam, nói một câu không rõ ý nghĩa: “Mùi vị rất ngon.”
Là mùi vị món tổ yến rất ngon hay là mùi vị cậu rất ngon?
Đồ lưu manh!
Thẩm Chi Nam chỉ dám nói ở trong lòng. Trong khoảng thời gian này, cậu dường như đã nhìn rõ bộ mặt của anh, một chút ổn trọng đều không có, mỗi lần gặp mặt không phải hôn cậu thì chính là sờ cậu hoặc là… Hoặc là…
Hoa Thiên Sương lại múc một muỗng tổ yến đưa đến bên miệng Thẩm Chi Nam: “Thích sao?”
“Em rất thích nhưng bệ hạ đưa quá nhiều đồ quý giá.” Thẩm Chi Nam bất đắc dĩ chỉ có thể há miệng nuốt xuống. Kết quả giống như lần trước, cậu chỉ vừa mới nuốt xuống lại bị Hoa Thiên Sương ôm hôn một phen.
“Em là omega của ta, em nên được đeo trang sức quý giá nhất, lại ăn một chút nào.” Hoa Thiên Sương lại đưa thìa tới
Rõ ràng là làm cho Hoa Thiên Sương ăn, kết quả Hoa Thiên Sương chỉ ăn một muỗng, còn lại đều vào bụng Thẩm Chi Nam. Mỗi muỗng ăn vào là mỗi lần bị hôn. Cuối cùng miệng tê rần, đầu lưỡi cũng tê rần.
“Bệ hạ, trung tướng Hi Cách Tư mời em đi xem vòng loại đấu võ.”
“Em muốn đi không?” Hoa Thiên Sương hỏi.
Thẩm Chi Nam cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang tháo dây thắt lưng của cậu liền rơi vào trầm tư.