Chương 22: Đen đủi lắm mới gặp ngươi

Sau khi trở lại đế đô, đây là lần đầu tiên Thẩm Chi Nam tới trung tâm thương mại xa hoa nhất đế đô.

Mấy ngày hôm trước cậu đã liên lạc với anh chị ở nơi xa, nói với bọn họ là cậu với Phong Niệm đã ly hôn rồi, anh chị đều kinh ngạc trước quyết định của Thẩm Chi Nam bởi vì lúc trước cậu đã thật sự yêu Phong Niệm ,bây giờ lại đột ngột ly hôn.

Nhưng là người thân của Thẩm Chi Nam, cả anh chị đều an ủi và ủng hộ quyết định cậu đã chọn. Bọn họ càng lo lắng hơn là sau khi ly hôn, cuộc sống của cậu ở để đô sẽ như thế nào.

Thẩm Chi Nam an ủi ngược lại, nói với bọn họ là đã có người giúp đỡ cậu, nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu sẽ kết hôn với người alpha đó.

Chuyện của cậu và Hoa Thiên Sương còn chưa công khai, Thẩm Chi Nam không dám nói ra, cho dù có nói thì cũng khó giải thích rõ ràng qua máy truyền tin.

Thời điểm gọi video với Thẩm Chi Nam, bọn họ cũng đã nhìn thấy căn phòng hết sức xa hoa, thậm chí so với Thẩm gia trước khi phá sản càng tốt hơn. Bọn họ cũng tạm thời không cần lo lắng cho hoàn cảnh Thẩm Chi Nam, lại tràn ngập tò mò cũng cảnh giác đối với vị alpha trong miệng Thẩm Chi Nam.

Nỗi nhớ người nhà cùng với sợ Thẩm Chi Nam có thể bị tên alpha đó lừa cả thân thể lẫn tình cảm nên anh chị Thẩm Chi Nam đã mua vé tàu về đế đô sớm nhất, nhưng hành tinh bọn họ ở quá xa nên nhanh nhất cũng phải nửa tháng mới về tới.

Thẩm Chi Nam ngẩng đầu nhìn trung tâm thương mại cao ngất trong tầng mây. Từ khi Thẩm gia phá sản, cậu không còn bước chân vào đây nữa.

Vô số tàu bay xa hoa dừng lại ở trung tâm thương mại. Mỗi omega xinh đẹp đa số đều có một alpha anh tuấn đi bên cạnh, rất nhiều alpha giàu có coi việc cho bạn đời mình tiêu tiền là một vinh quang. Vào ngày nghỉ, bọn họ cũng rất sẵn lòng dẫn omega của mình đi tới trung tâm thương mại.

Tầm mắt nhìn một cặp đôi dời đi, Thẩm Chi Nam mang theo Thảo Mộc cùng Văn Văn đi vào trung tâm thương mại.

Đầu tiên đi tới khu bán đồng hồ, anh chị của cậu lúc trước rất thích sưu tầm đồng hồ, nhưng sau khi nhà xảy ra chuyện, những đồng hồ quý giá ấy đều được đem bán.

Thẩm Chi Nam không thể mua được hết những chiếc đồng hồ mà anh chị của cậu đã bán nhưng nếu mua được đồng hồ với chất lượng không tồi thì chắc hẳn bọn họ sẽ thích.

“Nam thiếu gia, người có muốn chúng tôi đuổi mấy người đó đi không?” Vừa mới đi vào cửa hàng đồng hồ, Thẩm Chi Nam đã bị lời nói Thảo Mộc dọa sợ.

“Không cần không cần, ta chỉ tùy tiện mua hai cái, không cần quấy rầy đến người khác.” Thẩm Chi Nam biết có rất nhiều cửa hàng vì khách quý mà đuổi hết khách trong cửa hàng nhưng đây là trung tâm thương mại ở đế đô. Khách hàng tới đây mà chẳng phải là người quyền quý ở đế đô?

Thẩm Chi Nam không có nghi ngờ năng lực của Thảo Mộc và Văn Văn, cậu chỉ mua đồng hồ mà thôi, không cần thiết phải đuổi hết người khác đi.

Kỳ quái chính là cậu chỉ vừa đi vào cũng không thấy nhân viên cửa hàng đến tư vấn.

Tuy nhiên cậu cũng không để bụng, không có người tư vấn thì cậu càng xem thoải mái hơn.

Cúi đầu chuyên chú nhìn đồng hồ trong quầy hàng, Thẩm Chi Nam vừa đi vừa xem, đột nhiên nghe người phía trước hô lên một tiếng.

“Là ai cho hắn bước vào? Không phải đã nói đuổi hết khách rồi sao?!” Âm thanh bén nhọn lại quen thuộc vang lên.

Thời điểm Thẩm Chi Nam ngẩng đầu nhìn đối phương, người đó sửng sốt sau đó lại cười lạnh: “Ta còn tưởng ai, thì ra là Thẩm Chi Nam nha, nghe nói ngươi nɠɵạı ŧìиɧ với alpha khác nên bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân. Đây hẳn là leo lên người alpha nào có tiền nhưng tại sao không nhìn thấy alpha nào bên cạnh ngươi?”

Được nhân viên cửa hàng như nịnh bợ quay chung quanh, chàng trai trẻ tuổi ngồi ở trên ghế dựa bằng nhung dùng ánh mắt tràn đầy trào phúng đánh giá Thẩm Chi Nam.

“Phùng Lộ Hoa?” Đáy mắt Thẩm Chi Nam toát ra vài phần chán ghét.

Phùng gia và Thẩm gia trước kia vì sinh ý mà thường xuyên lui tới. Cha của Thẩm Chi Nam giúp đỡ Phùng gia rất nhiều nên hai người đứng đầu của hai nhà xưng anh gọi em. Sau khi Thẩm gia phá sản, Phùng gia chẳng những giúp đỡ mà còn bỏ đá xuống giếng, diễn vai bạch nhãn lang rất nhuần nhuyễn.

Từ nhỏ Thẩm Chi Nam và Phùng Lộ Hoa vốn không thích nhau, cố tình hai người đều là omega nổi danh ở đế đô. Nhưng danh tiếng Thẩm Chi Nam tốt hơn, ngoài ra Thẩm Chi Nam xinh đẹp hơn Phùng Lộ Hoa.

Từ nhỏ đã bị Thẩm Chi Nam đè lên đầu, vất vả lắm mới đợi được ngày Thẩm gia phá sản, Thẩm Chi Nam lại bị Phong Niệm đuổi ra khỏi phủ tướng quân. Cuối cùng Phùng Lộ Hoa cũng có thể ngạo mạn nhìn Thẩm Chi Nam.

Hắn giống như một con công kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Chi Nam. rồi rất nhanh chú ý bộ quần áo xa xỉ trên người cậu, thậm chí bên người còn mang theo hai người hầu nữ.

“Đen đủi lắm mới gặp ngươi.” Thẩm Chi Nam rất chán ghét Phùng Lộ Hoa, cũng không muốn mua gì, xoay người rời đi.

Phùng Lộ Hoa khó lắm mới gặp được Thẩm Chi Nam, sao hắn dễ dàng cho Thẩm Chi Nam đi được.

Hắn vội vàng đứng lên, đứng trước mặt Thẩm Chi Nam la lớn: “Làm sao vậy Thẩm Chi Nam, ngươi cũng có ngày giống con chuột kẹp chặt đuôi chạy trốn?”

Thảo Mộc đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh băng giống con dao nhỏ làm Phùng Lộ Hoa lập tức ngậm miệng.

Rõ ràng chỉ là beta, sao khi bị cô ta nhìn lại giống như bị rắn độc cắn? Phùng Lộ Hoa run lên lập cập, dùng sự ghen ghét với Thẩm Chi Nam để áp chế nội tâm sợ hãi, hắn đột nhiên nhìn thấy alpha từ bên ngoài đi vào, ánh mắt sáng lên, tự tin nháy mắt trở lại: “Anh! Anh nhìn xem đây là ai! Là Thẩm Chi Nam!”

Anh trai Phùng Lộ Hoa - Phùng Mộng Long, một alpha có tiếng xấu rất nhiều , chuyện ác mà hắn ta làm kể ba ngày ba đêm đều không hết.

Phùng Lộ Hoa có ý muốn để anh trai xả giận dùm hắn. Đáng tiếc, anh trai hắn là một tên háo sắc, vừa nhìn thấy Thẩm Chi Nam, cả đôi mắt đều sáng, giống như đuôi chó đang phe phẩy chạy đến.

“Tiểu Nam? Nghe nói em rời khỏi phủ tướng quân, anh phái người đi tìm em, tiếc rằng vẫn không tìm được. Em gần đây sống tốt không? Em đúng là… càng ngày càng xinh đẹp mê người.” Phùng Mộng Long chặn đường Thẩm Chi Nam.

Phùng Lộ Hoa tức giận nói to: “Anh! Anh giúp em giáo huấn hắn!”

Phùng Mộng Long phiền chấn mà nhìn em trai omega của mình: “Câm miệng! Đừng phá!”

Thời điểm quay đầu lại nhìn Thẩm Chi Nam lại lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Tiểu Nam, em đừng chấp nhặt với nó, có phải nó khi dễ em không? Trờ về anh liền dạy dỗ nó.”

“Làm phiền ngươi nhường đường, ta phải rời khỏi.” Thẩm Chi Nam không muốn quan tâm tới hai anh em này.

Phùng Mộng Long không hề có ý muốn nhường đường, hắn bắt lấy tay Thẩm Chi Nam: “Khó lắm mới gặp mặt, không bằng tới nhà anh ăn một bữa cơm?”

“Thẩm Chi Nam?” thanh âm đột nhiên vang lên không dọa Thẩm Chi Nam mà lại làm Phùng Mộng Long bị dọa sợ.

Ngay lập tức buông tay Thẩm Chi Nam ra, Phùng Mộng Long quay đầu nhìn người mới tới, xấu hổ mà cười cười, nỗ lực nhìn sang bên cạnh: “Phong tướng quân?”