Chương 19: Sử dụng đặc quyền của em đi

Vừa đáng thương lại ngu ngốc, người vợ bị vứt bỏ, omega bị bạn đời ghét bỏ, omega không có gia tộc để nương tựa.

Chỉ ly hôn mà thôi, bản thân mình thê thảm đến vậy sao?

Bồ câu trắng bé nhỏ vũng vẫy đôi cánh trắng tinh, ở giữa không trung bay lượn một vòng, đậu trên đầu ngón tay Thẩm Chi Nam, nâng lên một bên cạnh để tỉa lông.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu bồ câu nhỏ, Thẩm Chi Nam tựa đầu vào hai đầu gối, nghiêng đầu nhìn thú cộng sinh của mình: “Trước kia khi ở phủ tướng quân, chỉ có em bên cạnh ta. Hiện tại ở trong hoàng cung, vẫn chỉ có em ở bên ta.”

Chủ nhân và thú cộng sinh đều có một mối liên kết đặc biệt, thú cộng sinh của Thẩm Chi Nam tuy chỉ là con bồ câu nho nhỏ nhưng nó là đôi mắt thứ hai của cậu. Nó có thể dẫn cậu rời khỏi phủ tướng quân cô đơn tịch mịch, hoàng cung xa hoa rộng lớn, bay đến dân gian nghe những câu chuyện kì lạ.

Từ khi cậu cùng Phong Niệm ly hôn, rời khỏi phủ tướng quân. Đến bây giờ cũng được bảy ngày rồi.

Chuyện giữa cậu và Phong Niệm đã được truyền đi khắp đế đô nhưng đa số tin đồn đều chỉ nói về cậu.

“Ở chỗ này rất nhàm chán sao?” Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.

Thẩm Chi Nam bị dọa sợ, bon nhỏ đang đậu trên ngón tay cậu cũng vì thế mà biến mất.

"Bệ... Bệ hạ, tại sao ngài tới..." Thẩm Chi Nam bước xuống từ ghế dài mềm mại, vội vàng hành lễ với Hoa Thiên Sương.

Đầu gối vừa mới quỳ xuống liền có một bàn tay kéo cánh tay Thẩm Chi Nam, ngăn cản Thẩm Chi Nam hành lễ.

"Em với ta là một, không cần phải hành lễ." Toàn thân Hoa Thiên Sương phảng phất như được mạ lên một tầng ánh sáng kim sắc, âm thanh trầm thấp tựa một loại rượu ngon làm lòng người say mê, cực kỳ dễ nghe nhưng cũng làm người ta thấy áp lực.

Bàn tay đỡ Thẩm Chi Nam thuận tiện đi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ của omega. Hoa Thiên Sương ngồi ghế dài, cực kì tự nhiên mà đem con nai nhỏ đang bị kinh sợ ôm vào trong lòng.

Thẩm Chi Nam ngồi trên đùi Hoa Thiên Sương, cả người cậu đều cứng đờ.

Cậu như một khối gỗ không hiểu phong tình , thẳng tắp mà dựa vào l*иg ngực của hoàng đế.

Sau khi rời khỏi phủ tướng quân, trở về hoàng cung thì lần gần nhất bọn họ thân mật đã là bảy ngày trước.

Mà bảy ngày này Hoa Thiên Sương mỗi ngày sẽ đến gặp cậu một lần nhưng vẫn không có chạm vào cậu, cũng không có những hành vi thân mật.

Điều này đã làm cho Thẩm Chi Nam ít nhiều có chút thấp thỏm. Có đôi khi không nhịn được mà suy nghĩ, có khi nào sau những lời bàn tán ở đế đô là đúng, vị alpha này sau khi nhấm nháp cậu một lần thì bắt đầu chán ngấy.

Cậu là một đóa hoa xinh đẹp nhất đế quốc.

Nhưng đối với Hoa Thiên Sương mà nói, omega xinh đẹp nào anh chẳng chiếm được?

Còn cậu? Cậu chẳng qua chỉ là một omega có cơ thể xinh đẹp nhưng lại không thú vị mà thôi.

"Bọn họ là người hầu của em, đồng thời cũng là hộ vệ của em." Hoa Thiên Sương nói.

Lúc này Thẩm Chi Nam mới chú ý đến, ngoại trừ Hoa Thiên Sương, ở đây còn có hai cô gái.

Cậu không ngửi được bất kì pheromone nào, hai cô gái này đều là beta. Từ vẻ bề ngoài cho thấy, các cô chỉ mới 16, 17 tuổi.

"Thuộc hạ Thảo Mộc."

"Thuộc hạ Văn Văn."

Hai người trăm miệng một lời nói: "Tham kiến hoàng hậu."

"... Ta không phải là hoàng hậu." Thẩm Chi Nam bị xưng hô này dọa sợ. Cậu giống như con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg, mấy ngày nay ngoại trừ Hoa Thiên Sương thì cậu chưa từng gặp người nào khác.

Thậm chí cậu còn cho rằng, Hoa Thiên Sương muốn phong cậu làm hoàng hậu chẳng qua chỉ là trong một phút nhất thời mà thôi.

Tuy rằng lúc trước cậu không bị Phong Niệm đánh dấu nhưng vẫn là người đã từng kết hôn một lần.

"Chỉ thiếu một lễ sắc phong mà thôi." Hoa Thiên Sương bảo Thảo Mộc và Văn Văn lui ra, bàn tay vẫn luôn ôm lấy eo Thẩm Chi Nam.

Hai cô người hầu vừa mới lui ra, Hoa Thiên Sương liền đem cằm Thẩm Chi Nam nâng lên.

Hơi thở nồng nàn mùi tuyết tùng tràn ngập trong khoang miệng, cả người cậu có chút choáng váng. Đôi tay Thẩm Chi Nam nắm chặt lấy bả vai của Hoa Thiên Sương.

Còn chưa lấy lại được tinh thần, người đang ngồi trên đùi anh bỗng trở thành người đang nằm trên đùi anh.

Hai hình bóng ôm nhau ngồi trên ghế dài ở vườn hoa, alpha cao lớn dễ dàng ôm lấy omega so với mình nhỏ hơn một vòng ôm vào trong ngực.

"Bệ hạ..." Thẩm Chi Nam khẩn trương nắm chặt lấy thảm nhung lót ở ghế dài.

Hoa Thiên Sương đè lên người cậu, anh ngăn chặn ánh sáng từ bầu trời chiếu xuống, còn cậu thì bị cầm từ bởi bóng tối mà anh tạo ra, chấp nhận bị vị vương giả tuần tra lãnh địa.

Pheromone trong không khí ngày càng gia tăng, Thẩm Chi Nam âm thầm kinh hãi, đây rõ ràng là biểu hiện động dục của alpha.

“Trở về được không?” Thẩm Chi Nam nhỏ giọng khẩn cầu, nơi này chính là vườn hoa lộ thiên. Mặc dù cậu không nhìn thấy ai xuất hiện ở đây nhưng Thẩm Chi Nam vẫn sợ có người nhìn thấy.

“Nơi này sẽ không có người khác xuất hiện.” Tuy nói là vậy nhưng Hoa Thiên Sương vẫn ôm Thẩm Chi Nam lên.

“Cơ thể còn đau không?” Thời điểm anh đang sải bước đi nhanh về phòng, Hoa Thiên Sương đột nhiên hỏi.

Thẩm Chi Nam biết Hoa Thiên Sương đang hỏi tới chuyện gì, chôn mặt vào l*иg ngực alpha, giọng nói có phần ngại ngùng: “không đau, bệ hạ.”

Bởi vì Hoa Thiên Sương sợ vết thương của cậu chưa tốt cho nên mấy ngày nay anh đều không chạm vào cậu?

Tuy hôm đó là lần đầu tiên nhưng may là không có chảy máu.

Cùng bệ hạ lăn lộn một đêm, không biết anh đã dùng biện pháp hay thuốc gì mà lúc tỉnh dậy, Thẩm Chi Nam chỉ hơi cảm thấy không thoải mái, cậu chỉ cần nghỉ ngơi ba, bốn ngày là khỏi.

“ Mặc dù Thảo Mộc và Văn Văn đều là beta nhưng lại có sức chiến đấu ngang với alpha, em có thể tùy ý sai sử các nàng. Nếu ở trong hoàng cung thấy nhàm chán, em cũng có thể tùy ý ra thành phố đế đô chơi nhưng phải mang theo hai người đó.”

Một chân bước vào phòng, Hoa Thiên Sương nháy mắt đem cửa phòng đóng lại, đè Thẩm Chi Nam lên cánh cửa. Anh hé miệng lộ ra hàm răng, chờ không nổi mà cắn lên tuyến thể trên cổ omega.

Mùi hoa hồng trắng tràn ngập khắp khoang miệng, omega đang cứng đờ dần trở nên mềm mại như nước.

“Bệ hạ —-” Thẩm Chi Nam hít thở không thông, Hoa Thiên Sương thình lình cắn cậu làm cho toàn bộ cơ thể không còn sức lực, xụi lơ trong l*иg ngực dày rộng của anh.

“Thả lỏng, ta sẽ làm em thoải mái.” Hoa Thiên Sương nhẹ nhàng xoa xoa eo Thẩm Chi Nam, ở bên tai cậu thấp giọng nói: “Em phải nhớ kĩ, em là người của Hoa Thiên Sương ta, là người mà không ai trong đế quốc có thể đắc tội.”

“Sử dụng đặc quyền của em đi, Thẩm Chi Nam.”