Chương 7: Người đại diện

“A, khó ăn quá, cực kỳ khó ăn.” Diệp Nhàn Dương vừa điên cuồng ăn cơm, vừa nói không rõ ràng.

“Tôi ghét cô nhất, tôi không thèm ăn đồ ăn của cô đâu, nấc……”

Cơ mà sườn ở nhà hàng này quả thật không tồi.

Ôn Hiểu: “……”

Đường Diệc: “……”

“Uống nước đi.” Ôn Hiểu bất đắc dĩ, rót chén nước đưa cho cô.

“Tôi không uống! Để tôi sặc chết đi!”

Diệp Nhàn Dương vừa nói vừa nhận lấy ly nước trong tay cô ấy, uống một hơi cạn sạch.

“Tôi sẽ không……”

“Phốc!” Ôn Hiểu bị bộ dáng của cô, chọc cười, “Nhàn Dương, em thật sự rất đáng yêu đấy.”

Đường Diệc lộ ra vẻ mặt không thể tin được, hỏi: “Chẳng lẽ em không cảm thấy cô ta có bệnh sao?”

Ôn Hiểu một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Diệp Nhàn Dương, “Không cảm thấy. Anh đừng nói Nhàn Dương như vậy.”

“Hừ, tôi không cần cô giả mù sa mưa.”

Diệp Nhàn Dương gắp mấy miếng thịt vào trong chén Ôn Hiểu, hy vọng có thể làm cho cô ấy cảm nhận được lòng tốt bất ngờ của mình.

“No chết cô, no chết cô.”

Ôn Hiểu cười khanh khách, “Đủ rồi, đủ rồi, cảm ơn.”

“Hừ, tôi không phải muốn tốt cho cô đâu.”

Nói chung, một bữa cơm này cũng coi như không xảy ra việc gì.

Sau khi ăn xong, Ôn Hiểu tạm biệt hai người rồi rời đi. Diệp Nhàn Dương đi theo sau lưng Đường Diệc trở lại công ty.

Bởi vì trò khôi hài buổi sáng, nhân viên công ty nhìn thấy hai người Diệp Nhàn Dương thì sắc mặt có chút phức tạp.

“Cô quay lại đây làm gì?” Đường Diệc quay đầu lại, nghiêng người nhìn cô một cái

Diệp Nhàn Dương nói: “Về chuyện chấm dứt hợp đồng……” Trước đó còn chưa nói xong đâu.

Đường Diệc nói: “Chuyện chấm dứt hợp đồng tạm thời gác lại, chờ cô biểu hiện ở chương trình giải trí xong lại quyết định.”

Trong lòng Diệp Nhàn Dương vui vẻ, nói cách khác, tạm thời cô không cần phải chấm dứt hợp đồng với công ty.

“Cảm ơn Đường tổng. Anh thật sự là chu đáo thấu hiểu lòng người! Quả thật là cha mẹ tái sinh ra tôi!”

Khóe miệng Đường Diệc co rút, hỏi: “Đầu cô có phải bị cửa kẹp rồi không.”

Diệp Nhàn Dương: “Đúng, đúng, đúng. Anh là cha, đương nhiên anh nói cái gì chính là cái đó.”

Đường Diệc cười lạnh, xua tay nói: “Trở về đi, chuyện show giải trí tôi sẽ để người đại diện nói chuyện với cô, đừng ở chỗ này làm chướng mắt tôi nữa.”

“Được, được!” Diệp Nhàn Dương vui vẻ xoay người rời đi, bước được nửa bước, đột nhiên cô cảm thấy đã quên cái gì đó, “Đường tổng.”

Đường Diệc không kiên nhẫn nhíu mày, cho cô một ánh mắt có rắm mau thả.

“Xin hỏi một chút, anh có biết nhà tôi ở đâu không?”

Ánh mắt Đường Diệc trở nên nguy hiểm, “Cô đang thử tôi à?”

Diệp Nhàn Dương lắc đầu, “Anh ngàn vạn lần đừng suy nghĩ linh tinh, đầu óc tôi bị cửa kẹp rồi nên nhất thời quên mất.”

Đường Diệc nghiến răng nghiến lợi, không biết có phải ảo giác của Diệp Nhàn Dương hay không, trong nháy mắt này cô cảm thấy đối phương muốn trợn trắng mắt.

“Hỏi người đại diện của cô đi.” Đường Diệc tạm dừng một lát, “Nhân lúc đầu óc mới có vấn đề thì đến bệnh viện kiểm tra sớm chút đi. Công ty sẽ chi tiền viện cho cô.”

“Được rồi, cảm ơn Đường tổng.”

Có lẽ Đường Diệc thật sự cảm thấy cô có gì không ổn, do dự hồi lâu hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn ta dứt khoát rời đi.

Diệp Nhàn Dương lấy di động từ trong túi ra, mở khóa khuôn mặt rồi tìm được số điện thoại người đại diện, gọi đi.

Nửa giờ sau, Diệp Nhàn Dương được đưa tới nhà nguyên thân, một căn hộ vô cùng xa hoa ở bờ sông.

Diệp Nhàn Dương bước vào đại sảnh, nhìn trong phòng được trang hoàng tinh xảo, nghẹn họng nhìn trân trối.

“Này, đây là nhà của tôi à?” Diệp Nhàn Dương khó có thể tin, nói.

“Bằng không thì sao.”

Phía sau truyền đến một thanh âm lười biếng.

Diệp Nhàn Dương quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi đang khoanh tay, dựa vào cửa, lười biếng ngáp một cái.

Diện mạo thiếu niên đẹp trai và rực rỡ nhưng bộ dáng lại luôn một vẻ uể oải, bơ phờ.

Diệp Nhàn Dương suy nghĩ một lát, hỏi: “Cậu thật là người đại diện của tôi đấy à?”

Ban đầu khi nhìn thấy Tống Dực cô đã từng hỏi vấn đề này rồi.

Dù sao ở một thế giới khác, người đại diện của Diệp Nhàn Dương là một ông chú sắp 40 tuổi. Còn Tống Dực, nhìn qua mới chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, phỏng chừng còn chưa tốt nghiệp đại học đâu.

Tống Dực trợn mắt nhìn cô một cái, đĩnh đạc bước vào phòng khách, ôm gối ôm vào ngực, ngồi xuống ghế sô pha, hỏi: “Nghe nói buổi sáng cô nổi điên ở công ty. Anh họ không chấm dứt hợp đồng với cô sao?”

Anh họ?

Sắc mặt Diệp Nhàn Dương kinh ngạc, “Cậu là em họ của Đường tổng à?”

Tống Dực liếc nhìn cô một cái, “Cô giả ngu chắc?”

Diệp Nhàn Dương: “Ngốc thật.”

Tống Dực: “……”

Tống Dực ngồi dậy, nghi ngờ nhìn Diệp Nhàn Dương, “Có phải cô uống nhầm thuốc rồi không? Tôi nghe nói cô nói ở trước mặt mọi người là tình cảm của cô với anh họ tôi chỉ là tình cảm cha con.”

Diệp Nhàn Dương gật đầu, “Không sai, từ nay về sau Đường tổng chính là cha mẹ tái sinh ra tôi.”

Ánh mắt của Tống Dực tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ đang suy đoán tính chân thật trong lời nói của Diệp Nhàn Dương.

Lực chú ý của Diệp Nhàn Dương hoàn toàn không ở trên người cậu ta. Đôi mắt cô nhanh chóng đánh giá căn nhà. Cô lớn như vậy nhưng chưa từng được ở trong căn nhà tốt như thế. Nếu ở thế giới ban đầu, có lẽ cả đời này cô cũng không mua nổi.

Cảm tạ vận mệnh ban tặng!

Diệp Nhàn Dương liếc nhìn phòng bếp, đang chuẩn bị đi vào phòng ngủ nhìn xem. Kết quả vừa quay đầu lại cô đã đυ.ng phải cơ ngực rắn chắc.

Tống Dực không biết đã đi đến phía sau cô từ khi nào, lặng lẽ chặn đường cô, nhìn xuống cô từ trên cao.

“Hừ…… Cứng quá.” Diệp Nhàn Dương ôm trán, cảm thán.

Tống Dực: “……”

“Diệp Nhàn Dương, cô coi anh họ tôi thành cha mẹ tái sinh. Có phải cô cũng lên gọi tôi một tiếng chú hay không?”

Diệp Nhàn Dương liếc nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên ngực cậu ta, ngẩng đầu nhìn thẳng cậu ta, hỏi: “Cậu có cơ bụng không?”

Tống Dực nhướng mày, “Có cơ bụng mới có tư cách làm chú của cô sao?”

Diệp Nhàn Dương lắc đầu, nói: “Cho tôi xem cơ bụng, cậu muốn làm cha tôi cũng được.”

Cô nói một cách chân thành, đôi mắt tràn đầy mong đợi.

Tống Dực sửng sốt hai, ba giây, không thể tưởng tượng nói: “Cô không chiếm được anh họ tôi nên cuối cùng chuẩn bị xuống tay với tôi sao?”

Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, nói: “Tuổi không lớn nhưng nghĩ cũng nhiều thật đấy.”

Tống Dực: “……”