Lúc này, nhân viên chương trình lại nói: “Bởi vì vấn đề thời không, hai người cần dùng một số biện pháp đặc biệt mới có thể đánh thức bọn họ.”
Nghe đến đây, Diệp Nhàn Dương cảm thấy có chút thú vị, hỏi: “Ví dụ như thế nào? Biện pháp đặc biệt gì?”
Nhân viên chương trình nói: “Mỗi vị khách mời sẽ được đánh thức bởi một phương thức khác nhau. Tổ chương trình sẽ cung cấp phương pháp cho các bạn, mỗi loại phương pháp chỉ có thể dùng một lần.”
Nhân viên chương trình vẫy tay ra cửa, hai người thiếu niên đẩy một chiếc kệ lớn đến.
Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhìn trên chiếc kệ lớn. Có mười mấy loại phương pháp, có thủy thuật, hỏa thuật, các loại kỳ môn độn giáp.
“Thủy thuật là cái gì?” Diệp Nhàn Dương nói.
Nhân viên chương trình giải thích nói: “Bạn cần hắt một chậu nước thánh mà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn lên trên người đồng bọn mới có thể đánh thức họ.”
Diệp Nhàn Dương nháy mắt ngồi thẳng dậy. Hứa Ấu Lãng đang dựa vào vai cô cũng nghiêng người, nháy mắt bừng tỉnh, vẻ mặt hoảng sợ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Trên mặt Diệp Nhàn Dương hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào, thậm chí còn xoa tay chuẩn bị sẵn sàng.
“Làm thế nào để chọn?”
Thấy bộ dáng Diệp Nhàn Dương nóng lòng muốn thử. Hứa Ấu Lãng cũng có vài phần hứng thú.
“Chọn cái gì?”
Nhân viên chương trình nói: “Hai vị sẽ chơi ném phi tiêu để tìm kiếm phương thức thích hợp đánh thức bạn đồng hành.”
Vẻ mặt Diệp Nhàn Dương chân thành, nói: “Mỗi một người bạn đồng hành chỉ có thể sử dụng một loại phương thức đánh thức sao?”
Thủy thuật là hắt nước, hỏa thuật sẽ không phải liên quan đến đốt lửa hay cái gì đó sao?
Nếu có thể Diệp Nhàn Dương muốn dùng tất cả các phương thức lên trên người Lương Nguyệt.
Đối lập với sự không cam tâm tình nguyện không lâu trước đó. Hiện tại Diệp Nhàn Dương chỉ có thể nói lời cảm ơn món quà của tổ chương trình!
Có trời mới biết, khi đêm qua cô ngủ không cẩn thận đυ.ng đến miệng vết thương, cô đã mắng Lương Nguyệt không biết bao nhiêu lần.
Nhân viên chương trình không biết vì sao cô lại đột nhiên hưng phấn như vậy, bất đắc dĩ nói: “Mỗi một vị khách mời chỉ có thể sử dụng một loại thuật đánh thức.”
Diệp Nhàn Dương lộ ra một biểu tình tiếc nuối, “Vậy thì được rồi, để tôi ném đi.”
“Ném phi tiêu à? Để tôi cho.” Hứa Ấu Lãng đứng lên nói.
Diệp Nhàn Dương lập tức giữ chặt cậu ta lại, chân thành nói: “Không cần. Cậu ném phi tiêu khẳng định rất lợi hại. Vạn nhất bị người khác nói thành cố ý trả thù…… Không, ai nha, trả thù cái gì, để tôi cho, để tôi ném cho.”
Hứa Ấu Lãng nhướng mày, trong lòng có chút hiểu rõ Diệp Nhàn Dương muốn làm gì nên không tiếp tục kiên trì
Diệp Nhàn Dương đi đến vị trí tương ứng, nhận lấy phi tiêu nhân viên chương trình đưa cho.
“Xin hãy chọn phương thức đánh thức người bạn đồng hành đầu tiên.”
Diệp Nhàn Dương liếc nhìn ảnh chụp khách mời mà nhân viên chương trình đang cầm, không phải Lương Nguyệt.
“Tôi chưa từng chơi ném phi tiêu, xin lỗi mọi người nhé.”
Diệp Nhàn Dương tùy ý ném đi, phi tiêu vững vàng cắm vào trong vòng tròn.
Nhân viên chương trình tiến lên kiểm tra, hô: “Phương thức đánh thức vị khách mời đầu tiên là nghe tiếng gà gáy và nhảy múa.”
“Oa! Vận khí của tôi thật tốt đấy.” Diệp Nhàn Dương cao hứng nói.
Hứa Ấu Lãng tốt xấu cũng đã ở chung với Diệp Nhàn Dương một thời gian, ít nhiều cũng hiểu biết một chút tính cách của cô. Cậu ta vừa nhìn là biết cô đang giả vờ, giống như một tiểu ác ma, khẳng định không có lòng tốt.
Kế tiếp, Diệp Nhàn Dương ném phi tiêu thứ hai. Vị khách mời thứ hai vẫn không phải Lương Nguyệt.
“Thuật khua chiêng gõ trống.”
Tiếp theo là vị khách thứ ba, thứ tư, thứ năm ……
“Thuật liếc mắt đưa tình”
“Thuật truyền ánh sáng.”
“Thuật máy móc tương lai”
“Thuật đồng hồ báo thức”
“Bạn đồng hành thứ bảy, thủy thuật!”
Hai mắt Diệp Nhàn Dương sáng lấp lánh, “Ồ. Sao thủy thuật lại bị rơi vào trên người chị Lương Nguyệt. Chậu nước có thể ít nước một chút không? Dù sao chị ấy cũng là con gái.”
Đến cuối cùng, đừng nói là Hứa Ấu Lãng, ngay cả mấy nhân viên chương trình đều có thể nhìn ra là Diệp Nhàn Dương cố ý nhúng tay vào.
Tuy rằng chuyện phát sinh trong thời gian tắt đèn không được biên tập vào trong đoạn phim ghi hình. Nhưng phần lớn nhân viên trong tổ chương trình đều đã biết. Chỉ là vì hợp đồng bảo mật nên bọn họ sẽ không nói ra ngoài. Nhưng bọn họ đã không có ấn tượng gì tốt với người gây chuyện trước là Lương Nguyệt, đương nhiên cũng vui vẻ xem trò hay.
“Chúng ta nhanh đi đánh thức bạn đồng hành đi.” Diệp Nhàn Dương hứng thú bừng bừng nói.
“Xin mời hai vị đi theo tôi.”
Đi theo nhân viên chương trình vào phòng vị khách mời đầu tiên, Diệp Nhàn Dương và Hứa Ấu Lãng mỗi người cầm một con gà đồ chơi bóp cò, dùng tiếng gà gáy để đánh thức người bạn đồng hành đầu tiên.
Vị khách mời thứ hai là thuật khua chiêng gõ trống. Ý nghĩa như mặt chữ, khua chiêng gõ trống.
Vị khách mời thứ ba là thuật liếc mắt đưa tình.
Đây là một vị khách mời nữ cùng tuổi với Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương đi đến mép giường, nhẹ nhàng vỗ cô gái đang ngủ say.
Bởi vì tối hôm qua, tổ chương trình đã nhắc nhở trước cho nên các khách mời đều mặc đồ ngủ tương đối cẩn thận. Hơn nữa chỉ có người quay phim và Diệp Nhàn Dương vào phòng khách mời nữ.
“Tỉnh rồi à? Đã đến giờ thức dậy rồi.” Diệp Nhàn Dương dịu dàng nói.
Cô gái mông lung mở to mắt, mơ màng ừ hai lần.
Để thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, Diệp Nhàn Dương cúi người xuống vén những sợi tóc rơi trên trán cô ấy, cười nói: “Em gái, thời gian không còn sớm. Chúng ta phải xuất phát rồi.”
Sắc mặt cô gái hơi cứng lại, mở to mắt ngơ ngác nhìn Diệp Nhàn Dương, hai, ba giây sau, hai má đỏ bừng, ấp úng nói: “Tôi, tôi biết rồi.”
Vị khách mời thứ tư là thuật truyền ánh sáng tương đối đơn giản, chỉ cần bật đèn trong phòng là được.
Vị khách mời thứ năm là dùng người máy đưa cơm trong khách sạn đánh thức.
Vị khách mời thứ sáu càng đơn giản hơn, hẹn báo thức trên điện thoại di động rồi điều chỉnh giờ, đặt ở bên cạnh anh ta, dùng tiếng chuông báo thức bình thường đánh thức anh ta.