Chương 40

Kết thúc đếm ngược, đèn trong phòng nháy mắt được bật sáng.

Lương Nguyệt khẩn trương nhìn xung quanh. Diệp Nhàn Dương và Hứa Ấu Lãng cách cô ta hai bước. Hai người đang dựa lưng vào nhau, tựa hồ đang âm thầm tranh giành, ai cũng không nhường ai.

Ngoài ra, tất cả các khách mời khác cũng đã tìm được bạn đồng hành của mình. Xung quanh cô ta không có một bóng người.

“Oa, xem ra chúng ta không cần tham gia vòng trò chơi thứ hai đâu.” Diệp Nhàn Dương cảm thán, “Vận khí của chị Lương Nguyệt thật không tốt.”

Tuy nói vậy nhưng nếu Diệp Nhàn Dương sớm biết người dư lại là Lương Nguyệt, cô sẽ không cố ý giải vây trước cho cô ta. Dù sao giữa bọn họ vẫn tồn tại quan hệ cạnh tranh.

Lương Nguyệt đứng im tại chỗ. Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nửa mặt bên trái đỏ bừng khác thường.

Mọi người ở đây đều đột ngột nghe thấy tiếng tát trong bóng tối. Lúc này lại nhìn gương mặt đỏ bừng của Lương Nguyệt, lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Má Lương Nguyệt vừa đau vừa nóng rát. Sau khi cô ta phát hiện chỉ có một mình cô ta bị dư lại thì cảm thấy cơn đau đớn này càng dữ dội hơn.

Cô ta vốn không muốn đắc tội tổ chương trình, công khai cãi nhau với Diệp Nhàn Dương nhưng lúc này không chỉ bị ăn đánh, còn mất mặt mũi nên cô ta cũng bất chấp tất cả.

“Diệp Nhàn Dương, cô dám đánh……”

“Cô chảy máu rồi à?”

Hứa Ấu Lãng mặc áo ngắn tay, cảm giác cánh tay có chút lạnh lẽo. Khi cậu ta quay đầu lại thì phát hiện vị trí quần áo ở khuỷu tay của Diệp Nhàn Dương đã thấm đẫm máu tươi.

Bởi vì không muốn ảnh hưởng đến chương trình, Diệp Nhàn Dương cố ý mặc quần áo dài tay. Băng gạc ở tay áo đã thấm đẫm máu và thấm ra ngoài tay áo, thoạt nhìn vô cùng ghê người.

Diệp Nhàn Dương cúi đầu nhìn xuống. Cô đoán miệng vết thương đã bị bong tróc, phần thịt non còn chưa mọc ra, khó trách đau như vậy.

Lương Nguyệt lập tức dừng giọng nói lại, không dấu vết lùi lại về sau hai bước.

“Sao lại chảy máu thế?”

“Miệng vết thương vẫn chưa lành sao?”

……

Khi mọi người phát hiện thì lập tức vây quanh cô.

Ngay từ đầu nếu Diệp Nhàn Dương không phát hiện thì cô còn có thể chịu đựng. Nhưng khi bị bọn họ vây quanh ở giữa, một câu lại một câu hỏi han quan tâm. Nỗi bất bình không đáng kể trong lòng Diệp Nhàn Dương đột nhiên dâng cao.

Vành mắt cô đỏ hoe, cúi đầu, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh: “Không sao, có lẽ tôi vô tình đυ.ng vào làm rách miệng vết thương đã kết vảy.”

Dù sao ở trước ống kính, Diệp Nhàn Dương không muốn vạch trần hành vi đáng xấu hổ của Lương Nguyệt, hy vọng đối phương tốt nhất cũng thức thời một chút.

Hứa Ấu Lãng nhẹ nhàng vén tay áo lên, vết máu đã đông lại dính ở bên ngoài miệng vết thương, chỉ cần một động tác rất nhỏ cũng có thể gây ra cảm giác đau đớn.

“Hừ……” Diệp Nhàn Dương hít mạnh một hơi. Hứa Ấu Lãng lập tức thả lỏng lực tay.

Khi nhìn rõ miệng vết thương đẫm máu của cô, hô hấp của Hứa Ấu Lãng rõ ràng trầm xuống, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Cậu ta ngước mắt nhìn về phía Lương Nguyệt. Ánh mắt sắc bén giống như dao nhỏ, người sau cúi đầu không dám lên tiếng.

Hứa Ấu Lãng tuy còn ít tuổi nhưng ít nhiều cậu ta cũng kế thừa truyền thống tốt đẹp của chú nhỏ trong nhà. Khi lạnh mặt cũng có vài phần uy nghiêm.

Cậu ta buông Diệp Nhàn Dương ra, muốn bắt Lương Nguyệt tới đây.

Diệp Nhàn Dương kịp thời dẫm lên chân cậu ta, ánh mắt ý bảo cậu ta hiện tại không cần nhiều chuyện.

Hứa Ấu Lãng cúi đầu xuống hai dấu chân trên giày mình, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Nhàn Dương một cái, không tiếp tục kiên trì nữa.

Hứa Ấu Lãng nhỏ giọng nói: “Chị Ôn Hiểu bảo tôi che chở cô một chút. Lần này là chính cô không cho đấy nhé.”

Hốc mắt Diệp Nhàn Dương ướŧ áŧ, ngoài miệng lại không chịu thua kém chút nào, nói: “Tôi không cần một đứa nhóc che chở.”

“Tôi đã tát cô ta một cái rồi. Hiện tại không có dấu vết gì nhưng sáng mai sẽ sưng thành đầu heo đấy.”

Đoạn phim giới thiệu không dài. Sau khi miệng vết thương của Diệp Nhàn Dương bị chảy máu thì dứt khoát để các vị khách mời tạm biệt với ống kính rồi từng người rời đi.

Kết thúc buổi ghi hình, các khách mời tạm biệt nhau rồi trở về khách sạn mà tổ chương trình đã chuẩn bị trước.

Diệp Nhàn Dương ôm cánh tay ra khỏi phòng. Hứa Ấu Lãng đi sát ở phía sau cô, sắc mặt vô cùng khó coi, mắng: “Để cô ta chạy mất rồi .”

Diệp Nhàn Dương nói: “Bằng không thì sao. Cậu và cô ta đánh nhau một trậnà?”

Hứa Ấu Lãng hừ lạnh nói: “Rõ ràng cô ta cố ý. Chẳng lẽ không nên tới đây nói lời xin lỗi sao?”

Diệp Nhàn Dương nói: “Không sao. Dù sao tôi cũng không định xin lỗi vì đã tát cô ta một cái.”

Tống Dực đi tới từ hành lang bên kia, tựa hồ nghe thấy điều gì đó, sắc mặt rất tối. cậu ta nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Diệp Nhàn Dương một cái, ánh mắt lướt qua cánh tay dính đầy máu chưa khô của cô, không khỏi dừng lại một chút.

“Sao lại thế này? Khoảng thời gian tắt đèn kia đã xảy ra chuyện gì thế?” Tống Dực hỏi.

Mặc dù ngày thường anh chàng này nhìn có vẻ uể oải, ỉu xìu nhưng khi thực sự xảy ra chuyện thì cũng khá tích cực.

Diệp Nhàn Dương buông tay đang ôm cánh tay xuống, nói: “Lương Nguyệt cố ý nắm lấy miệng vết thương của tôi cho nên tôi tát cô ta một cái.”

Tống Dực trừng lớn hai mắt, không thể tin tưởng nói: “Cô tát cô ta một cái á? Ở trước ống kính luôn á?”

Diệp Nhàn Dương gật đầu, “Ừ. Nhưng mà tổ chương trình không muốn dính líu đến ân oán giữa tôi và Lương Nguyệt. Chuyện phát sinh trong thời gian tắt đèn cũng sẽ không cắt nối biên tập vào.”

Tống Dực nắm cánh tay của cô, nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Đi về rửa sạch, khử trùng lại miệng vết thương đã.”

Diệp Nhàn Dương thở dài, “Đau muốn chết.”

Tống Dực trợn trắng mắt nhìn cô một cái, nói: “Cô ta bắt lấy cô, cô không biết trốn sao? Xứng đáng.”

Diệp Nhàn Dương vô tội giơ tay phải lên, lắc bàn tay đang đỏ bừng của mình, nói: “Tôi đang nói là cái tay tát cô ta đau muốn chết này nè.”

Tống Dực: “……”

Hứa Ấu Lãng tựa hồ thích xem cậu ta bị ăn mệt, ở bên cạnh phụt cười một tiếng.

“Đau chết cô đi.” Tống Dực cười lạnh nói.

Thời gian không còn sớm. Diệp Nhàn Dương cũng lười tranh cãi, quay trở lại khách sạn để trợ lý khử trùng miệng vết thương cho.