Diệp Nhàn Dương nói: “Khi tắt đèn chúng tôi cũng không biết bộ dáng đối phương thế nào. Có thể gặp được người đã không tồi rồi, cũng một đội với ai cũng không sao cả nhỉ? Khách mời một mình một đội thuần túy là vận khí không tốt thôi.”
Lời này của Diệp Nhàn Dương không thể nghi ngờ là đặt trước một bậc thang cho vị khách mời một mình một đội.
Bởi vì mỗi người ở đây đều có khả năng bị bỏ lại một mình cho nên tất cả mọi người đều lựa chọn phụ họa lời Diệp Nhàn Dương nói.
“Đến đây đi! Hãy thử vận may của mình xem!”
“Hôm nay tôi ra cửa không xem hoàng lịch, không biết may mắn thế nào.”
“Ai nha, tôi đang trong thời gian Sao Thủy nghịch hành, cảm giác sẽ một mình một đội mất.”
“Tôi là một con sói đơn độc, bị dư lại một mình cũng không thành vấn đề.”
……
Máy quay của tổ chương trình dừng ở trên mặt Diệp Nhàn Dương mấy giây. Như thể không nghĩ tới cô đã nhẹ nhàng hóa giải xung đột bằng một câu nói bâng quơ như vậy.
“Được, được, mọi người hãy tản ra trước đi.” Nhân viên chương trình hô.
Chín vị khách mời đứng dậy, tản ra các góc phòng.
“Xin mọi người hãy nhỡ ký vị trí khách mời mình thích cùng tổ đội, cố gắng không phát ra tiếng động.”
Diệp Nhàn Dương nói: “Căn bản không cần nhớ, ai sẽ chờ một chỗ chứ.”
“Ha ha ha đúng vậy.”
“Đến đây đi, đến đây đi!”
“Sao tôi lại có cảm giác mèo vờn chuột thế này.”
Nhân viên chương trình bất đắc dĩ, đành phải bắt đầu đếm ngược.
“Năm, bốn, ba, hai, một!”
Vừa dứt lời, ánh đèn đột nhiên tắt.
Bóng tối đột nhiên ập đến khiến Diệp Nhàn Dương hơi ngây người.
Mấy giây sau, trước mắt dần dần xuất hiện một ít hình dáng mơ hồ.
Diệp Nhàn Dương không vội tìm kiếm bạn đồng hành. Hai tay khoanh ở trước ngực, dựa người vào tường, cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng.
Cô không để bụng chuyện có tìm được bạn đồng hành hay không. Dù sao bản thân cô đối với chuyện một mình hay hai người cũng không khác gì nhau. Hơn nữa, phỏng chừng cũng không có người nào nguyện ý cùng đội với cô. Nói không chừng sẽ liên lụy đến bọn họ cùng bị mắng.
Diệp Nhàn Dương mím môi, vẫn có thể cảm giác được một chút vị chua. Không biết tổ chương trình mua quả cam ở đâu nhỉ, chua chết người.
Đột nhiên, Diệp Nhàn Dương phát hiện trước mặt có một bóng người mơ hồ.
Cô nghi hoặc nhìn đối phương, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, nam hay nữ cũng không phân rõ.
Mới đầu, Diệp Nhàn Dương cảm thấy bản thân chắn đường đối phương, muốn dịch sang bên cạnh hai bước. Kết quả cô nhớ tới mình đã dựa vào cạnh tường, phía sau đã không có đường.
Có lẽ bởi vì Diệp Nhàn Dương đã dán sát vào tường. Người nọ vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của cô, thế nên giơ tay sờ soạng giữa không trung. Diệp Nhàn Dương không tránh kịp, thiếu chút nữa bị ngón tay ở giữa không trung chọc mạnh vào mắt.
Diệp Nhàn Dương đau đến mức hít mạnh một hơi, thầm mắng đối phương ở trong lòng.
Nghe thấy Diệp Nhàn Dương phát ra âm thanh, người nọ càng kiên định ý nghĩ của mình. Ngón tay sờ soạng trên mặt cô hai cái, sau đó di chuyển xuống phía dưới, tựa hồ muốn nắm lấy tay cô.
Diệp Nhàn Dương cảm giác cái tay kia càng ngày càng đi xuống, rốt cuộc không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói: “Này, thử di chuyển xuống một tấc nữa xem. Tôi đảm bảo hôm nay bạn không thể đi ra khỏi cánh cửa này.”
Động tác của người nọ hơi dừng lại, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi cũng chẳng muốn làm gì cô.”
Giọng nói này tương đối quen thuộc với Diệp Nhàn Dương.
Vì để tránh cho tên này tiếp tục chạm vào chỗ không nên chạm. Diệp Nhàn Dương bắt lấy tay cậu ta đang dừng giữa không trung, bóp mạnh vào bàn tay cậu ta. Người nọ bị đau đến mức hít mạnh một hơi.
Xứng đáng.
Hứa Ấu Lãng nhỏ giọng chửi một câu, sớm biết vậy thì không nên tới tìm cô ta. Lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ sói.
Khi hai người đang lôi kéo nhau thì người thứ ba đi tới trước mặt Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương và Hứa Ấu Lãng đồng thời ngừng thở, không thấy rõ tới người là ai.
Diệp Nhàn Dương có chút nghi hoặc. Hứa Ấu Lãng tới tìm cô cũng có chút đạo lý. Dù sao hai người bọn họ cũng quen thuộc hơn những người khác một chút. Sao lại có người khác tìm tới chứ?
Khi người nọ càng ngày càng đến gần, Diệp Nhàn Dương ngửi được một mùi nước hoa nồng đậm. Ngay lập tức cô nhớ tới trước đây không lâu cô đã từng ngửi thấy mùi này trên người Lương Nguyệt.
Lương Nguyệt? Cô ta tới tìm mình làm gì?
Diệp Nhàn Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lương Nguyệt khẳng định không phải vô tình tới đây. Không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì. Diệp Nhàn Dương không nhúc nhích, lựa chọn yên lặng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Hứa Ấu Lãng hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ có người khác tới tìm Diệp Nhàn Dương làm bạn đồng hành. Cậu ta nghiêng người che ở trước mặt Diệp Nhàn Dương, không cho Lương Nguyệt tiếp tục tới gần.
Lương Nguyệt tựa hồ không ngạc nhiên khi bên cạnh Diệp Nhàn Dương có người khác. cô ta trực tiếp vòng qua Hứa Ấu Lãng, đi tới bên tay phải Diệp Nhàn Dương. Không một lời giải thích mà bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô ra ngoài.
Rất trùng hợp, chỗ cô ta nắm lấy chính là chỗ Diệp Nhàn Dương bị thương mấy ngày trước. Miệng vết thương vốn chưa hoàn toàn khép lại, lại bị ngoại lực tác động vào, truyến đến một cơn đau nhức. Thân thể Diệp Nhàn Dương co rúm lại, muốn rút cánh tay lại.
Nhưng tựa hồ Lương Nguyệt nhận ra ý đồ của cô, cố ý tăng thêm lực ở ngón tay, ấn mạnh lên vết thương mới kết vảy xuyên qua lớp vải.
Cơn đau nhói khiến Diệp Nhàn Dương vô cùng tức giận, rất khó để không nghi ngờ, là Lương Nguyệt cố ý.