Chương 33
Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng nói: “Chú ơi, chú đừng tức giận.”
“Chúng tôi gặp ăn cướp. Hắn ta lại dám giật lấy nhẫn kết hôn của người tôi. Tôi nhất thời xúc động nên đuổi theo. Nhưng tôi đã bắt được hắn! Chỉ là khi thời điểm bắt hắn thì bị thương một chút.”
Chóp mũi Diệp Nhàn Dương đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước.
“Đi bệnh viện trước.” Thịnh Yến không nói thêm gì nữa, “Cô có thể tự mình đứng lên không?”
Diệp Nhàn Dương ậm ừ nói: “Có chút đau……”
“Xin lỗi.”
Thịnh Yến cởϊ áσ vest ra, quấn quanh eo cô rồi cúi đầu bế cô lên. Động tác cực kỳ nhẹ nhàng, tránh làm động đến miệng vết thương trên người cô.
Diệp Nhàn Dương giật mình. Cô không nghĩ tới anh lại trực tiếp bế mình lên.
Diệp Nhàn Dương dựa vào trong ngực anh. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với người đàn ông nào gần như vậy, trong lúc nhất thời gương mặt nóng bừng lên.
Thịnh Yến ôm cô rất dễ dàng, cánh tay rắn chắc của anh nâng đỡ ở phía sau lưng Diệp Nhàn Dương. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên làn da dưới lớp áo sơ mi mỏng của đối phương.
“Cảm ơn.” Diệp Nhàn Dương vùi đầu vào trong ngực mình, nhỏ giọng cảm ơn.
Diệp Nhàn Dương không dám dựa vào trong ngực Thịnh Yến, sợ đối phương chú ý tới nhiệt độ nóng bỏng trên gò má cô.
Mặc dù như vậy, Diệp Nhàn Dương vẫn không nhịn được nhìn anh một cái.
Ngay cả từ góc chết này, khuôn mặt của Thịnh Yến vẫn không thể làm người ta có thể bắt bẻ.
“Chú nhỏ!”
Ôn Hiểu dừng xe ở bên kia đường, ngồi vào vị trí lái xe vẫy tay với bọn họ.
Thịnh Yến không ngần ngại, ôm Diệp Nhàn Dương băng qua đường.
Anh đặt Diệp Nhàn Dương ở ghế phụ, sau đó ngồi vào hàng ghế phía sau cùng với Hứa Ấu Lãng.
“Cậu nhỏ, cậu không bận sao ạ?” Hứa Ấu Lãng hỏi.
Thịnh Yến nói: “Xử lý xong rồi.”
Diệp Nhàn Dương ngồi ở ghế phụ. Trên má vẫn còn hơi ấm chưa lui hết. Dọc đường đi, cô vô cùng khác thường không nói một lời nào.
*
Trên đường, Diệp Nhàn Dương đột nhiên nhớ tới cái gì.
Cô vội vàng quay đầu, lại nhìn một vòng trên người Ôn Hiểu, không nhận được kết quả như mong muốn. Sau đó cô lại nhìn về phía Hứa Ấu Lãng ở phía sau, phát hiện túi của cô lặng lẽ nằm ở trong l*иg ngực cậu ta. Ngoại trừ cái này ra thì không còn thứ gì khác.
Hốc mắt Diệp Nhàn Dương dần dần ướŧ áŧ.
Ôn Hiểu đỗ xe ở trước cửa bệnh viện. Ba người trong xe vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.
Diệp Nhàn Dương bĩu môi, nước mắt sắp trào ra, “Tôi, hoa tai của tôi……”
Ôn Hiểu sửng sốt, “Không có ở trên người em sao?”
Vẻ mặt Hứa Ấu Lãng nghi hoặc nói: “Không phải cô vẫn luôn cầm, luyến tiếc không bỏ vào túi sao?”
Ôn Hiểu suy nghĩ một lát, nói: “Nói mới nhớ, lúc em chạy theo ăn trộm thì đã không thấy túi đâu rồi.”
Diệp Nhàn Dương rưng rưng nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu biết hai người này không chú ý dưới chân như vậy, cô nên nhặt lên rồi mới đuổi theo ăn trộm.
Nhưng lúc đó cô đã tức giận đến mức không nghĩ được được nhiều như vậy.
Thịnh Yến hỏi: “Túi gì?”
Ôn Hiểu giải thích nói: “Nhàn Dương mua một đôi hoa tai. Hình như bị mất lúc đuổi theo ăn trộm.”
Thịnh Yến suy nghĩ một lát, hỏi: “Vứt ở cửa trung tâm thương mại sao?”
Diệp Nhàn Dương gật đầu, “Ừm, bị người đυ.ng phải nên rơi xuống đất. Tôi còn chưa kịp nhặt nữa.”
Hứa Ấu Lãng khịt mũi nói: “Cô có ngốc không? Nhặt lên rồi hẵn đuổi theo chứ.”
Ánh mắt Diệp Nhàn Dương u oán, “Tôi cần cậu phải dạy sao? Đó không phải bị tức đến mức choáng váng đầu óc sao.”
“Cửa trung tâm thương mại có camera. Tôi để bọn họ đi điều ra.”
Diệp Nhàn Dương chớp đôi mắt vẫn còn ánh nước, “Có phải là quá phiền phức không?”
Thịnh Yến bắt gặp ánh mắt mong đợi của cô, bật cười nói: “Không phiền toái.”
“Vậy mau xem giúp tôi xem có phải bị ai nhặt đi rồi hay không.”
Thịnh Yến ừ một tiếng, nói: “Nếu bị mất rồi thì tôi sẽ mua cho cô một đôi mới.”
Hai mắt Diệp Nhàn Dương càng sáng hơn, “Vậy, vậy thì không tốt lắm nhỉ?”
Thịnh Yến mỉm cười, nói: “Coi như…… Coi như phần thưởng cho sự dũng cảm của cô đi?”
Diệp Nhàn Dương lập tức ngồi thẳng người lại, nghiêm trang nói: “Cảm ơn thầy giáo. Về sau tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng!”
Ý cười trong mắt Thịnh Yến ngày càng đậm.
Đi vào bệnh viện, Diệp Nhàn Dương không có mặt mũi để Thịnh Yến tiếp tục ôm cô. Ôn Hiểu và Hứa Ấu Lãng mỗi người một bên, dìu cô đi vào đại sảnh.
Khi đi ngang qua khu vực chờ, một cô gái cầm đơn đăng ký đang ngồi ở trên ghế lướt Weibo.
“…… Thấy việc nghĩa hăng hái làm? Ôi trời, chuyện này có gì hiếm lạ? Như vậy cũng có thể lên hot search à.”
Cô gái vốn định lướt qua, khóe mắt đột nhiên phát hiện trên hot search là một cái tên quen thuộc. Cô cao giọng, nói: “Ai thấy việc nghĩa hăng hái làm cơ?”
“Diệp Nhàn Dương á?!”
Ba người Diệp Nhàn Dương đi ngang qua đại sảnh. Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô, lập tức đứng thẳng người, quay đầu cùng cô gái bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Nhàn Dương: “?”
“Mẹ kiếp!!!”
***
Sau khi xử lý miệng vết thương ở bệnh viện xong, Diệp Nhàn Dương được Ôn Hiểu đưa về nhà.
Hứa Ấu Lãng đi theo Thịnh Yến trở về trung tâm thương mại. Túi của Diệp Nhàn Dương làm rơi đã được nhân viên làm việc ở trung tâm thương mại nhặt được. Đến lúc đó đưa thẳng cho Hứa Ấu Lãng trả lại cho cô ấy.
Trên đường, Diệp Nhàn Dương ngồi ở ghế phụ, cầm di động lướt Weibo, mày cau chặt, không hề giãn ra.
“Miệng vết thương còn đau không?” Ôn Hiểu nhẹ giọng hỏi.
Diệp Nhàn Dương thở dài nói: “Miệng vết thương không đau, ngực đau.”
Ôn Hiểu không khỏi mỉm cười, nói: “Lên hot search không tốt sao?”
Vừa dứt lời, Ôn Hiểu dừng xe ở bãi đỗ xe gần nhà Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương vuốt trên màn hình hai cái. Sau đó cô giơ điện thoại di động lên trước mặt Ôn Hiểu, nói: “Không phải vấn đề tốt hay không. Em hoài nghi tài khoản tiếp thị này có thù oán với em. Mỗi lần đều phóng đại vẻ mặt hung dữ của em, hơi xấu xí.”
Ôn Hiểu liếc mắt màn hình, cười nói: “Không xấu.”
Diệp Nhàn Dương cảm động không thôi, “Chị, chị đây là trong mắt tình nhân hóa Tây thi.”
Ôn Hiểu bật cười, nói: “Thật sự không xấu.”
“Haiz.” Diệp Nhàn Dương thở dài, “Cảm ơn chị dỗ em vui vẻ.”
Ôn Hiểu bất đắc dĩ, đành phải nói: “Chúng ta đi về trước đã.”