Chương 30

Tuy nói có vô số cư dân mạng chống lại việc cô tham gia tiết mục, nhưng Diệp Nhàn Dương không để ở trong lòng. Cô và tổ chương trình đã ký hợp đồng một tập, tất cả đều là kết cục đã định. Cho dù có lùi lại thời gian thông báo hoặc là đội hình tuyên truyền không có cô thì cuối cùng cô vẫn xuất hiện ở trong chương trình.

Cho nên, khống chế dư luận là chuyện của công ty. Bây giờ cô chỉ cần hiểu biết quy tắc và hình thức của chương trình.

Cho dù Tống Dực hận đến ngứa răng đối với bộ dáng thoải mái của cô nhưng cũng không thể không thừa nhận bây giờ Diệp Nhàn Dương quản lý cảm xúc thật sự tốt hơn trước kia rất nhiều.

Nếu đặt ở lúc trước có lẽ cô sẽ trực tiếp kiêu ngạo cãi nhau với cư dân mạng.

***

Vào lúc ban đêm 11 giờ, sau khi phần lớn cư dân mạng đã đi ngủ thì tổ chương trình rốt cuộc cũng đăng Weibo thông báo, cũng ở trên khu bình luận tag tên của từng người bọn họ.

Diệp Nhàn Dương nhấn chia sẻ xong rồi không lại xem Weibo nữa.

Sau khi Weibo thông báo được đăng lên thì cảm xúc của các cư dân mạng rất kích động. Thậm chí họ hy vọng có thể phong sát Diệp Nhàn Dương, đáng tiếc cho đến cuối cùng thì tổ chương trình đều không trực tiếp đáp lại chuyện liên quan đến Diệp Nhàn Dương.

Thái độ của các cư mạng cũng từ mạnh mẽ chống lại ban đầu biến thành bất chấp tất cả:

“Không có gì phải sợ hãi, 《 Nhìn xem thế giới 》 chỉ có hai mùa, không có mùa thứ ba.”

“《 Nhìn xem thế giới 》 mùa thứ hai rất rác rưởi,. Mùa thứ ba từ đạo diễn đến nhà đầu tư tất cả đều thay đổi, đã sớm không còn là 《 Nhìn xem thế giới 》lúc ban đầu.”

“Mọi người ơi, tiết mục này đã sớm dở tệ rồi. Ngoại trừ mùa đầu tiên thì phía sau chỉ càng lúc càng dở.”

“Đã sớm không chờ mong mùa thứ ba, giống như phim truyền hình vậy vĩnh viễn chỉ có bộ đầu tiên là đẹp nhất.”

“Ồ, vậy thì không có việc gì. Mặc kệ khách quý là ai thì tôi cũng sẽ không xem.”

“Không xem +1.”

“Không xem +10086.”

……

Trên mạng mở ra một cuộc bình chọn dò hỏi phần lớn cư dân mạng có xem chương trình 《 Nhìn xem thế giới 》không? Trong thời gian một ngày ngắn ngủi lại có 50 vạn người bình chọn không xem chương trình!

Đương nhiên chuyện này không ảnh hưởng đến việc Diệp Nhàn Dương và tổ chương trình vẫn ghi hình bình thường.

Mấy ngày trước khi chương trình bắt đầu quay, Ôn Hiểu lo lắng Diệp Nhàn Dương chịu dư luận ảnh hưởng nên mời cô cùng ra ngoài dạo phố.

Diệp Nhàn Dương vừa lúc xem xong chương trình hai mùa trước nên đã dứt khoát đồng ý.

Vốn dĩ cô muốn kêu Tống Dực đi chung để xách túi cho hai người, kết quả bị hắn từ chối quyết đoán.

Chờ khi Diệp Nhàn Dương đi đến chỗ hẹn thì phát hiện tuy rằng cô không mang theo người xách giỏ nhưng bên cạnh Ôn Hiểu lại mang theo một tên người hầu.

“Nhàn Dương.” Ôn Hiểu mặc chiếc váy dài màu vàng đứng ở dưới ánh mặt trời, cơn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi bay làn váy của cô ấy, đẹp đến mức giống như một bức tranh.

Hứa Ấu Lãng đang đứng phía sau cô ấy, hắn đội cái mũ lưỡi trai màu đen đeo khẩu trang. Hắn cúi đầu bấm điện thoại, nghe thấy giọng nói của Ôn Hiểu thì mới ngẩng đầu lên.

Diệp Nhàn Dương ăn mặc tương đối tùy ý, một cái áo thun màu trắng và một cái quần soóc ngắn để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Không nhanh không chậm đi về phía hai người bọn họ.

Vẻ ngoài của cô ấy phù hợp với phong cách trong sáng nhưng cho dù tùy tiện ăn mặc bình thường như vậy cũng làm người khác cảm thấy cô có vẻ đẹp rất khác biệt.

“Oa, còn có người xách giỏ.” Diệp Nhàn Dương không khách sáo mà ném cái túi da nhỏ màu đen của mình cho Hứa Ấu Lãng.

Người sau ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn cô một cái, vành nón và khẩu trang đã che khuất gương mặt của hắn khiến hắn trông hơi giống một nam sinh viên.

“Ai phải xách giỏ cho cô hả?”

Diệp Nhàn Dương nhún vai nói: “Vậy cậu trở về đi, hai người con gái chúng ta đi dạo phố. Cậu đi theo đuôi ở phía sau làm cái gì chứ?”

Hứa Ấu Lãng liếc mắt nhìn Ôn Hiểu một cái, không tình nguyện xách cái túi của cô lên trên vai.

“Không phải là tôi muốn đến mà là anh họ kêu tôi tới.”

Diệp Nhàn Dương lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Hứa Ấu Lãng tiếp tục nói: “Anh họ lo lắng cô bị anti-fan công kích, sẽ liên lụy đến chị Ôn Hiểu.”

Diệp Nhàn Dương nói với vẻ mặt khó hiểu: “Có thật không?”

Hứa Ấu Lãng ưỡn ngực nói: “Yên tâm, tôi không giống anh họ. Tôi cũng sẽ bảo vệ cô.”

“Oa!” Diệp Nhàn Dương vô cùng nể tình mà vỗ tay, “Rõ ràng đều là người một nhà, tại sao cậu lại tốt đến như vậy chứ?”

Ngụ ý là anh họ của hắn không phải là một thứ tốt.

Hứa Ấu Lãng quả nhiên là một đứa trẻ, hắn vô cùng hưởng thụ với lời khen của Diệp Nhàn Dương, sờ sờ chóp mũi nói: “Dù sao cô cũng là con gái mà.”

Diệp Nhàn Dương ra hiệu đã “khống chế” xong đối với Ôn Hiểu đang đứng xem diễn bên cạnh, người sau lập tức mỉm cười.

Ôn Hiểu cười nói: “Đừng nghe em ấy nói bừa, là em ấy một hai muốn đi chung đến đây.”

Hứa Ấu Lãng lẩm bẩm nói: “Anh họ cũng có suy nghĩ này mà.”

Ôn Hiểu không phản ứng hắn.

Diệp Nhàn Dương gỡ cái túi xách từ trên vai Ôn Hiểu xuống để cho Hứa Ấu Lãng cầm, sau đó hai người tay khoác tay đi về phía trước.

“Chúng ta đi chơi ở chỗ nào vậy?” Diệp Nhàn Dương hỏi.