Diệp Nhàn Dương làm lơ ánh mắt sáng quắc của hai người họ, giống như một con chuột túi treo trên người Ôn Hiểu.
“Diệp Nhàn Dương, xem ra cô không muốn ký hợp đồng với công ty.” Đường Diệc cười lạnh mở miệng.
Thân thể của Diệp Nhàn Dương cứng đờ, trong lòng mắng hắn hai câu, quay đầu lại vô cùng ấm ức nói với Ôn Hiểu: “Chị, có phải Đường tổng không thích em không thế? Hu hu hu thôi bỏ đi, em không thể đi dạo phố với chị được rồi. Đường tổng nhất định sẽ tức giận.”
Hứa Ấu Lãng không thể tưởng tượng nhìn cô, người này rốt cuộc uống nhầm thuốc gì vậy!
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc tối sầm, hắn tàn nhẫn liếc xéo nhìn Diệp Nhàn Dương một cái.
“Đường tổng không cần hung dữ như vậy.” Diệp Nhàn Dương run bần bật trốn ở phía sau Ôn Hiểu.
Ôn Hiểu bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Diệc nói: “Anh đừng lúc nào cũng hù dọa Nhàn Dương, cô ấy rất nhát gan.”
Đường Diệc tức giận đến bật cười, nhát gan? Cô ấy nhát gan hả?
Lá gan của cô rất nhỏ sao? Nếu tối hôm qua không phải cậu nhỏ giải vây trước thì ly rượu kia của Diệp Nhàn Dương đã trực tiếp hất lên trên mặt nhà đầu tư rồi!
Diệp Nhàn Dương hiểu được cái gì gọi là chuyển biến tốt thì thôi, cô buông cánh tay của Ôn Hiểu ra thấu tình đạt lý mà nói: “Chị, chị đừng tức giận với Đường tổng. Chắc chắn là em khiến Đường tổng cảm thấy không hài lòng.” (Thấu tình đạt lý: Xử lý sự việc nào đó thoả đáng cả về lý lẽ lẫn tình cảm.)
Hứa Ấu Lãng trợn tròn mắt nhìn cô, hận không thể ở trên mặt cô nhìn chằm chằm ra một lỗ thủng. Cô làm sao mà làm được thế, rõ ràng đang nói chuyện giúp Đường Diệc nhưng lại khiến lòng người khác cảm thấy rất không thoải mái vậy!
Cứ tiếp tục như vậy thì lấy tính tình của anh hắn chắc chắn sẽ tức giận!
Hứa Ấu Lãng yên lặng đốt một cây nến cho Diệp Nhàn Dương ở trong lòng.
Ai ngờ Ôn Hiểu nói: “Em có chỗ nào làm anh ấy không hài lòng chứ? Nghe nói tối hôm qua anh ấy mang em đi ra ngoài xã giao, thiếu chút nữa làm em bị nhà đầu tư quấy rầy. Em con chưa so đo với anh ấy nữa kìa.”
Hứa Ấu Lãng: “……”
Thật là một tên tốt, rốt cuộc Diệp Nhàn Dương đã cho Ôn Hiểu uống canh mê hồn gì vậy?
Nói lên việc này, Diệp Nhàn Dương nhiều ít có lương tâm một chút, giúp Đường Diệc giải thích: “Hiểu Hiểu, chuyện tối hôm qua không thể trách Đường tổng được. Ngoài ra Đường tổng có giúp em ngăn cản, chỉ là nhà đầu tư cứ mãi cố chấp.”
Nghe Diệp Nhàn Dương nói như vậy, sắc mặt của Ôn Hiểu ngẩn ra, nói với Đường Diệc: “Xin lỗi, em hiểu lầm anh rồi.”
Sắc mặt của Đường Diệc khá hơn, cho Diệp Nhàn Dương một ánh mắt khen thưởng, “Không có việc gì, đó là việc anh nên làm.”
“Diệp Nhàn Dương, lại đây ký hợp đồng đi.”
“Được rồi.”
Hứa Ấu Lãng kinh ngạc há to miệng, chuyện này, chuyện này giải quyết xong rồi sao? Cứ nhẹ nhàng bâng quơ trôi qua như vậy sao? Anh của hắn bị trấn an dễ dàng như vậy sao?
“Tối hôm qua chắc cô đã nghe nói qua rồi đúng không?”
Lúc Diệp Nhàn Dương đồng thời xem xét tư liệu, Đường Diệc đi đến khu vực nghỉ ngơi ngồi xuống bên cạnh Ôn Hiểu.
“Ban tổ chức muốn ký hợp đồng một tập với cô trước, nếu hiệu quả tiết mục không tốt và người xem phản ứng gay gắt thì cô sẽ bị coi như là khách mời một tập và bị loại bỏ.”
Ôn Hiểu nghe vậy thì nhíu mày, tuy rằng cô cảm thấy không đáng thay cho Diệp Nhàn Dương nhưng dù sao cũng là chuyện công ty của Đường Diệc. Cô hầu như sẽ không nhúng tay.
Diệp Nhàn Dương gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Đường Diệc tiếp tục nói: “Cô xem qua hai mùa trước chưa? Có rảnh thì trở về xem lại một chút đi.”
Thái độ làm việc của Diệp Nhàn Dương không tệ: “Tôi hiểu rồi.”
Đường Diệc cảm thấy rất hài lòng đối với thái độ không kiếm chuyện của cô, nói: “Yên tâm, dù sao cô cũng là nghệ sĩ của công ty nên cho dù bị loại bỏ thì sau này có thể làm khách mời từng tập mà tham gia quay tiếp.”
Diệp Nhàn Dương im lặng suy nghĩ một lúc, lại nói: “Như vậy có vẻ cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt của Đường Diệc kinh ngạc, “Hả?”
Diệp Nhàn Dương nói: “Tiết mục một tuần một tập, ít nhất liên tục ba tháng. Nếu dùng hết tâm sức trên gameshow thì không thể làm công việc khác.”
Đường Diệc hừ cười nói: “Từ lúc nào mà cô lại chăm chỉ như vậy?”
Diệp Nhàn Dương thở dài nói: “Hoàn cảnh ép buộc.”
Nếu thật sự cho Diệp Nhàn Dương cơ hội lựa chọn, cô tình nguyện đi quay một bộ phim có điều kiện khó khăn cũng không muốn tham gia chương trình thực tế.
Tuy nói đa số chương trình thực tế nhẹ nhàng hơn so với đóng phim, nhưng ở trong quá trình quay khó tránh khỏi việc bại lộ tính cách chân thật của mình. Nếu người xem vô cùng quen thuộc với người này, sau đó người này lại đi đóng phim thì người xem sẽ dễ dàng bỏ qua. Do đó không đạt được hiệu quả trong tưởng tượng.
Chuyện này đối với diễn viên chân chính muốn đóng phim cũng không tính là một chuyện tốt.
Nếu làm khách quý từng tập của chương trình cũng không hề tệ.
“Cô xác định là cô còn có công việc khác sao?” Đường Diệc cười nhạo hỏi.
Diệp Nhàn Dương sửng sốt, “Cái đó cũng đúng.”
Cho nên nói lý tưởng thì rất lớn nhưng hiện thực lại rất yếu ớt mỏng manh.
Thôi bỏ đi, vẫn nắm chắc được cơ hội trước mắt rồi tính sau.
“Con người quan trọng phải tự mình hiểu lấy mình. Ban tổ chức đồng ý ký hợp đồng một tập với cô đã là xem mặt mũi của tôi và cậu nhỏ rồi, cô cho rằng bằng bản thân cô thì có thể nhận được công việc tốt gì hả?” Đường Diệc dựa người ra phía sau,vẻ mặt khinh miệt nhìn Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương ngước mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái. Cô là người tuân thủ truyền thống tốt đẹp người không đυ.ng ta thì ta không đυ.ng người, nếu người đυ.ng ta thì ta chắc chắn sẽ đυ.ng người. Diệp Nhàn Dương cảm thấy hôm nay bản thân cần phải đắc tội một người.