Diệp Nhàn Dương còn chưa nói dứt lời, Hứa Ấu Lãng lớn tiếng cắt ngang, bước đến bên cạnh cô. Hắn nắm lấy cánh tay cô kéo sang bên cạnh hai bước.
Hứa Ấu Lãng nói ở bên tai cô: “Tôi sẽ không làm khó cô, cô đừng nói cho anh trai tôi biết!”
Hửm? Tôi còn nghĩ rằng cậu cái gì cũng không sợ cơ đấy.
Diệp Nhàn Dương sao có thể lãng phí cơ hội này, trực tiếp đảo khách thành chủ: “Cậu còn phải giúp tôi, nếu không……”
Đường Diệc nhìn hai người đột nhiên nói: “Đặc biệt là Hứa Ấu Lãng sao?”
Sắc mặt của Diệp Nhàn Dương và Hứa Ấu Lãng đồng thời cứng đờ.
Diệp Nhàn Dương: “?”
Hứa Ấu Lãng: “!”
***
Sau khi rời khỏi khách sạn, Thịnh Yến đã sắp xếp tài xế đưa mấy người bọn họ về nhà.
Đường Diệc ngồi ở ghế phụ, ba người Diệp Nhàn Dương ngồi ở hàng ghế sau không nói một lời.
Tống Dực không rõ lắm đã có chuyện gì xảy ra, khi thì quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh.
Diệp Nhàn Dương và Hứa Ấu Lãng ngồi song song, không hẹn mà cùng cúi đầu, bầu không khí ngưng trệ.
“Có chuyện gì vậy?”
Bị bầu không khí cảm nhiễm, Tống Dực tiến đến bên cạnh Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng hỏi.
Diệp Nhàn Dương quay đầu nhìn lại, vẻ mặt bị đè nén.
Tống Dực: “?”
Tống Dực lướt qua cô nhìn về phía Hứa Ấu Lãng, vậy mà từ trên mặt của hắn nhìn ra được vẻ sống không còn luyến tiếc gì.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?” Tống Dực càng ngày càng tò mò.
Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhìn Đường Diệc ngồi ở phía trước, hắn giống như uống quá nhiều rượu nên dựa vào ghế dựa chợp mắt.
“Đừng hỏi.” Diệp Nhàn Dương nói.
Một lúc sau, tài xế lái xe vào một khu biệt thự.
Khi xe dừng ở ven đường, Đường Diệc mở to mắt cởi bỏ dây an toàn bước xuống xe.
“Còn ngẩn người làm gì?”
Thấy trên xe nửa ngày không có động tĩnh, Đường Diệc nhíu mày nhìn về phía hàng ghế phía sau.
Hứa Ấu Lãng hít sâu một hơi, trao đổi một ánh mắt thấy chết không sờn với Diệp Nhàn Dương, giống như đã coi cô trở thành đồng đội của mình.
Diệp Nhàn Dương im lặng dời ánh mắt sang chỗ khác. Cảm ơn, đừng liên quan tới cô có được không? Cô vất vả lắm mới thoát ly vận mệnh nữ phụ pháo hôi, cô không muốn đưa bản thân vào lại trong đó đâu.
Hứa Ấu Lãng cởi bỏ dây an toàn, tinh thần hăng hái mở cửa xe ra, còn không kịp đóng cửa xe lại thì nghe thấy Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng nói với tài xế: “Bác tài xế, lái xe, mau lái xe.”
Giống như sợ có liên quan đến Hứa Ấu Lãng.
Động tác đóng cửa xe của Hứa Ấu Lãng ngừng lại, quay đầu lại hung dữ trừng mắt liếc mắt nhìn Diệp Nhàn Dương một cái.
So với mất đi cơ hội tham gia chương trình thực tế, Diệp Nhàn Dương sợ mất đi mạng sống hơn.
Cô trực tiếp làm lơ ánh mắt tức giận của Hứa Ấu Lãng, di chuyển đến bên cạnh cửa xe cong mi mỉm cười với bọn họ: “Chúc hai người ngủ ngon, hẹn gặp lại!”
Nói xong, cô nhanh nhẹn đóng cửa xe lại.
Tài xế nhấn chân ga lái xe rời khỏi nơi nguy hiểm.
Diệp Nhàn Dương nhẹ nhàng thở ra rất mạnh, cảm thán nói: “Sợ muốn chết.”
Tống Dực hỏi với vẻ mặt kỳ quái: “Từ khi nào mà cô có quan hệ tốt với Hứa Ấu Lãng như vậy?”
Diệp Nhàn Dương không thể tin, chỉ vào bản thân nói: “Tôi và hắn có quan hệ tốt? Từ lúc nào mà cậu bị mù vậy? Tôi ước gì chưa từng gặp hắn đấy có biết không?”
Tống Dực bĩu môi hừ một tiếng, “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Diệp Nhàn Dương nói: “Hứa Ấu Lãng thích Ôn Hiểu đấy!”
Tống Dực nhướng mày, lộ ra một biểu cảm không hề ngạc nhiên, “Cho nên sao?”
Diệp Nhàn Dương kinh ngạc nói: “Cậu biết à? Vậy mà cậu cũng biết á, chẳng lẽ thật ra anh trai của cậu cũng biết sao?”
Tống Dực gật đầu, “Anh trai tôi cũng biết, chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Diệp Nhàn Dương nghẹn họng nhìn trân trối: “Tất cả các người đều biết sao?”
Tống Dực nói: “Ngoại trừ cậu nhỏ thì tất cả đều biết.”
“Ôn Hiểu có biết không?”
“Biết.”
“Vậy các người……”
“Em ấy không phải là một đứa nhỏ sao, không ai coi trọng chuyện này hết.”
Diệp Nhàn Dương: “……”
Đột nhiên cô lại cảm thấy đứa nhỏ Hứa Ấu Lãng này hơi đáng thương là chuyện như thế nào đây?
Ngày hôm sau, Diệp Nhàn Dương đến công ty ký hợp đồng.
Đường Diệc ngồi trên bàn làm việc lật xem tài liệu, Ôn Hiểu làm việc ở khu vực nghỉ ngơi và Hứa Ấu Lãng đứng ở bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Đôi mắt cũng không dám nhìn xem lung tung.
Bây giờ Diệp Nhàn Dương nhìn thấy hắn, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy hơi đáng tiếc một chút.
“Nhàn Dương, em đã đến rồi.”
Ôn Hiểu buông đồ trong tay xuống ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Nhàn Dương.
“Oa, chị tới sớm như vậy.” Diệp Nhàn Dương cảm thán nói.
Ôn Hiểu nói: “Chúng ta đã hẹn đi ra ngoài dạo phố, chị không muốn để cho em chờ lâu cho nên mang công việc đến đây luôn.”
Vẻ mặt Diệp Nhàn Dương cảm động, tiến lại gần ôm cánh tay của cô quơ quơ, “Chị, chị đối với em thật tốt.”
Đường Diệc và Hứa Ấu Lãng đồng thời ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Diệp Nhàn Dương không kiêng nể gì mà dính sát vào người Ôn Hiểu.
—— bỏ tay ra!
—— cô bỏ tay ra!