Thiếu niên lộ ra một biểu cảm không thể tưởng tượng, “Tại sao cô có thể như vậy chứ?”
Diệp Nhàn Dương nhướng mày, “Tôi như thế nào hả?”
“Vậy cô còn giúp tôi không?”
“Giúp cậu cái gì?” Diệp Nhàn Dương liên tục cảm thấy khó hiểu.
Gương mặt của thiếu niên đỏ bừng, giống như hơi khó có thể mở miệng, giọng nói nhỏ hơn một chút: “Cô đã nói là sẽ giúp tôi theo đuổi Ôn Hiểu.”
Diệp Nhàn Dương: “?”
“Cậu thích Ôn Hiểu à?” Diệp Nhàn Dương nghẹn họng nhìn trân trối nói.
Thiếu niên trừng mắt liếc nhìn cô một cái, “Không được sao?”
“Cậu muốn cướp bạn gái của anh trai cậu hả? Thiếu niên, cậu rất dũng cảm đó!” Diệp Nhàn Dương cảm thấy rất khϊếp sợ.
Nhưng Diệp Nhàn Dương nhớ ở trong sách cũng không có nhiều suất diễn về em họ của nam chủ, điều đó chứng tỏ hắn không hề tạo ra bất kỳ gợn sóng gì ở trong mối quan hệ giữa nam chủ và nữ chủ.
Diệp Nhàn Dương nhìn chằm chằm gương mặt của hắn vài giây, chỉ có thể nói gien nhà nam chủ rất tốt. Gương mặt của mỗi người đều rất xuất sắc, đặc biệt là cậu nhỏ nhà bọn họ.
Thiếu niên trước mặt trông rất trẻ tuổi, trên gương mặt còn có nét trẻ con. Tuy nói rằng hắn và Tống Dực không kém mấy tuổi nhưng lại có gương mặt trẻ con giống như một học sinh mới vào cấp ba.
Thiếu niên có lẽ biết mình đuối lý, hắn chột dạ cúi đầu nói: “Nhưng Ôn Hiểu và anh họ còn chưa hẹn hò với nhau.”
Diệp Nhàn Dương thở dài một hơi sâu, cô vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Cậu bé ngoan, chúng ta học tập trước được không? Cậu cũng đừng xen vào chuyện của anh họ cậu và Ôn Hiểu được không?”
Cô sợ rằng anh họ của hắn trở nên tàn nhẫn đại nghĩa diệt thân thì hắn chỉ sống sót được hai tập. (Đại nghĩa diệt thân: vì đại nghĩa người thân cũng gϊếŧ.)
“Đừng có kêu bậy bạ, tôi tên là Hứa Ấu Lãng.” Thiếu niên tức giận nói, “Ngoài ra tôi đã học xong đại học rồi.”
Diệp Nhàn Dương lắc đầu khuyên giải nói: “Thôi bỏ đi, Ôn Hiểu sẽ không thích đứa nhỏ như cậu đâu.”
“Cô!” Hứa Ấu Lãng rất tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái, “Anh trai của tôi sẽ không thích loại người phụ nữ có trái tim rắn rết như cô đâu!”
Diệp Nhàn Dương nói với vẻ mặt thờ ơ, “Cậu cảm thấy tôi sẽ để ý à.”
Hứa Ấu Lãng cắn chặt răng, “Cho nên cô không chịu giúp tôi đúng không?”
Diệp Nhàn Dương nói: “Tôi sẽ không làm loại chuyện thiếu đạo đức này, tôi khuyên cậu cũng nên tích lũy một chút công đức cho bản thân đi.”
Thấy sắc mặt của hắn khó coi, Diệp Nhàn Dương thương tiếc thở dài. Thích ai khác không tốt sao, tại sao cố tình cứ phải là nữ chủ.
“Ai lúc còn trẻ mà còn không thích vài người chứ, Ôn Hiểu rất thích anh trai của cậu. Cậu cũng đừng mãi xen vào quan hệ của bọn họ, nhân lúc còn sớm từ bỏ đi.”
Hứa Ấu Lãng cố chấp cứng cổ nói: “Ôn Hiểu và cô không giống nhau, tôi không muốn từ bỏ chị ấy.”
Diệp Nhàn Dương nhún vai, cả gia đình này chắc không phải đều là loại não chỉ dùng để yêu đương đâu đúng không? Không biết cậu nhỏ có phải không nữa?
“Cho dù cậu có làm gì thì tôi sẽ không giúp đỡ cậu, cậu cũng đừng tới tìm tôi nữa.”
Diệp Nhàn Dương làm lơ khóe mắt đỏ bừng của hắn rời khỏi lối thoát hiểm.
“Cô không giúp tôi, tôi đảm bảo tập đầu tiên của cô đều sẽ bị cắt hết.” Hứa Ấu Lãng siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm bóng dáng của Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương nghe xong thì bước chân cũng không ngừng lại một chút nào, bóng dáng cao gầy được bao vây dưới cái váy dài lộ ra đường cong duyên dáng. Cẳng chân trắng nõn đang từng bước từng bước đi xa trên đôi giày cao gót, mái tóc dài hơi xoăn rối tung trên vai, đột nhiên cánh tay nhỏ dài giơ lên quơ quơ ở trong không trung trông vừa thoải mái vừa tùy ý.
“Cậu muốn làm gì thì làm đi.”
Trên hành lang yên tĩnh quanh quẩn giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Nhàn Dương, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Hứa Ấu Lãng ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của cô cho đến khi biến mất ở cuối ngã rẽ.
Diệp Nhàn Dương cũng không phải là không lo lắng Hứa Ấu Lãng sẽ dùng thủ đoạn gì đó mà cắt hình cô, nhưng hắn chỉ là một học sinh cấp ba vừa mới tốt nghiệp thì sẽ làm gì được chứ? Ngoài ra cho dù hắn có thật sự làm cái gì thì Diệp Nhàn Dương cũng không có khả năng giúp hắn chen chân vào giữa Đường Diệc và Ôn Hiểu.
Diệp Nhàn Dương quay trở lại phòng, tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất với nhóm nhà đầu tư.
Thịnh Yến bởi vì có việc nên rời đi trước, trên chỗ ngồi của hắn trống không rồi sau đó cũng không xuất hiện nữa. Diệp Nhàn Dương hơi tiếc nuối một chút, cô còn chưa có được Wechat của hắn.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, đạo diễn Tạ Uyển đề nghị tất cả khách mời và nhà đầu tư cùng nhau chụp chung một bức ảnh.
Mọi người đi đến sân khấu trước, Diệp Nhàn Dương đứng bên cạnh Đường Diệc. Lúc này Hứa Ấu Lãng không nhanh không chậm đi đến, trong giây lát ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Nhàn Dương. Hắn mím môi sau đó dời ánh mắt sang chỗ khác, tự giác đứng phía bên kia của Đường Diệc.
Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng hỏi: “Đường tổng, em họ của anh cũng là nhà đầu tư sao?”
Đường Diệc nói: “Hắn là khách mời.”
Diệp Nhàn Dương: “……”
Khách mời……
Lấy tình huống bây giờ của Diệp Nhàn Dương, khách mời rõ ràng dễ dàng ảnh hưởng thái độ của người xem đối với cô hơn.
Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhìn Hứa Ấu Lãng một cái, người sau có lẽ nghe thấy cô nói chuyện với Đường Diệc nên khoe khoang nhướng mày nhìn về phía cô. Sau đó dùng khẩu hình nói: “Cô có giúp tôi không?”
Diệp Nhàn Dương hít sâu một hơi, cậu bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa!
“Đường tổng, tôi có một bí mật muốn nói cho anh biết.” Diệp Nhàn Dương nói với vẻ mặt thần bí.
Hứa Ấu Lãng lập tức trừng lớn đôi mắt, gương mặt của hắn hiện lên vẻ nếu cô dám nói thì hắn nhất định sẽ gϊếŧ chết cô.
Diệp Nhàn Dương trừng mắt nhìn lại rồi tiếp tục nói: “Tôi đề nghị anh nên để ý người bên cạnh, đặc biệt là……”
“A! Chị Nhàn Dương! Em có lời muốn nói với chị, chị lại đây một chút!”