Thịnh Yến ngồi ở giữa hai người, trên mặt trước sau luôn mỉm cười. Chờ khi bọn họ yên tĩnh lại thì giải thích với Diệp Nhàn Dương: “Tôi không xem Wechat nhiều lắm.”
Trên mặt của Diệp Nhàn Dương lộ ra vẻ nghi ngờ, “Có thật không? Chú sẽ không phải vì muốn cố ý từ chối tôi, cho nên……”
Cô còn chưa nói xong thì lập tức phát hiện đôi mắt hình viên đạn của Đường Diệc đang bay về phía cô. Cô lập tức che miệng lại làm động tác im lặng.
Trên bàn cơm đột nhiên truyền đến một tiếng cười, Diệp Nhàn Dương quay đầu nhìn về phía bên tay trái. Là một chị gái ăn mặc sang trọng.
“Diệp tiểu thư quả nhiên rất khác so với trong lời đồn.” Chị gái kia cong đôi mắt lên, trong mắt mang ý cười.
Diệp Nhàn Dương cảm nhận được sự bình tĩnh và ý tốt từ trên người đối phương, vì vậy cũng không hề keo kiệt biểu đạt ý tốt của mình với chị gái kia. Cô cười nói: “Lời của account marketing có thể tin được sao?”
Chị gái kia vươn một bàn tay về phía cô nói: “Xin chào, tôi là đạo diễn Tạ Uyển của《 Nhìn xem thế giới 》 mùa thứ ba. Tôi rất mong chờ có thể cùng nhau quay chương trình với cô.”
Diệp Nhàn Dương nắm lấy tay cô, “Xin chào chị, tôi là Diệp Nhàn Dương.”
Có lẽ bởi vì thái độ của Thịnh Yến và Tạ Uyển đối với cô nên lực chú ý của những nhà đầu tư khác trên bàn dần dần di chuyển đến trên người Diệp Nhàn Dương.
Tuy rằng Diệp Nhàn Dương không thích sự nịnh nọt a dua trong danh lợi. Nhưng lúc cần thiết thì cô có thể làm được tốt hơn so với phần lớn mọi người, bầu không khí trở nên thân thiết hơn dưới sự lôi kéo của cô.
Tống Dực ngồi cách đó không xa nhìn một cảnh này, trong lòng lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Trong khoảng thời gian này hắn đi theo bên cạnh Diệp Nhàn Dương, tuy rằng hắn không thật sự quan tâm đến chuyện của cô nhưng vẫn có một chút hiểu biết về cô. Lúc trước ở trong loại trường hợp này, Diệp Nhàn Dương tuyệt đối là một sự tồn tại gây mất hứng. Bây giờ cô lại ở trước mặt các nhà đầu tư biểu hiện hào phóng tự nhiên như cá gặp nước, thật sự rất khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.
Ngoài ra Diệp Nhàn Dương tự tin vui vẻ ở trước mắt cũng đủ mê người, hấp dẫn vô số ánh mắt ở đây.
“Rốt cuộc Diệp Nhàn Dương bị sao vậy?”
Không biết từ khi nào có một vị thiếu niên đi đến trước mặt Tống Dực.
Tống Dực liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng rũ xuống, “Không biết.”
Hai tay của thiếu niên khoanh lại đặt trước ngực, không hề để ý đến thái độ của hắn tiếp tục nói: “Vậy mà còn giả bộ không quen biết em.”
“Có lẽ cô ấy thật sự không quen biết em thì sao?”
Thiếu niên ngẩn ra, gương mặt lập tức trở nên khó coi, “Cô ấy dám không nhớ rõ em sao?”
Trong bữa tiệc, Diệp Nhàn Dương chọc mấy nhà đầu tư cười to thoải mái, bản thân thì đã sớm miệng khô lưỡi khô nên tìm cớ đi vệ sinh để thả lỏng một chút.
Diệp Nhàn Dương rửa sạch tay, chuẩn bị đi đến lỗ thông gió nghỉ ngơi vài phút rồi lại trở về.
Mới vừa đi ra toilet thì trực tiếp nhìn thấy có một người đang dựa lưng vào bức tường đối diện.
Diệp Nhàn Dương tập trung nhìn, phát hiện là thiếu niên lúc trước gặp ở trên hành lang, hình như hắn có quan hệ tương đối thân thiết với Thịnh Yến và Đường Diệc.
“Diệp Nhàn Dương, cô không nhớ tôi sao?” Sắc mặt của thiếu niên khó coi, ánh mắt lạnh đến mức muốn đóng băng.
Diệp Nhàn Dương im lặng suy nghĩ một lúc, “Tiểu Lãng.”
Cũng không phải là Diệp Nhàn Dương nhớ đối phương, nhưng cô nhớ là Thịnh Yến đã kêu hắn như vậy.
Thiếu niên không thể tin tưởng được mà nói: “Cô dám kêu tôi như vậy sao?”
Diệp Nhàn Dương do dự nói: “Có…… Có chuyện gì sao?”
Thiếu niên mím chặt môi thành một đường, “Cô thật sự không nhớ tôi à.”
Diệp Nhàn Dương gật đầu đơn giản, nói: “Tôi nói thật với cậu nhé, tôi thật sự không nhớ rõ.”
Thiếu niên cười lạnh một tiếng: “Vậy anh trai của tôi thì sao? Cô cũng không nhớ rõ sao?”
Vẻ mặt của Diệp Nhàn Dương khó hiểu hỏi: “Anh trai của cậu là ai?”
Thiếu niên tức giận đến bật cười, “Đầu óc của cô bị kẹt cửa sao?”
Diệp Nhàn Dương: “……”
Cô nhìn đối phương với vẻ mặt chân thành nói: “Cậu là người thứ ba nói đầu óc của tôi là bị kẹt cửa đó.”
Thiếu niên lười nói chuyện vô nghĩa với cô, nhìn xung quanh trái phải sau đó nói: “Cô lại đây với tôi.”
Diệp Nhàn Dương hơi tò mò quan hệ của nguyên thân và hắn nên đi theo phía sau đối phương đi đến lối thoát hiểm.
Thiếu niên hỏi: “Cho nên bây giờ cô thật sự không thích anh trai của tôi nữa à?”
Diệp Nhàn Dương hỏi lại: “Anh trai của cậu là ai?”
Thiếu niên tức giận trừng mắt nhìn cô, “Đường Diệc!”
Dù sao đối phương biết cô không nhớ hắn, Diệp Nhàn Dương cũng lười giả bộ nên kinh ngạc nói: “Đường Diệc là anh trai của cậu hả?”
Thiếu niên híp đôi mắt lại, “Cô thật sự không nhớ à?”
Vẻ mặt của Diệp Nhàn Dương vô tội, “Trời đất chứng giám, là sự thật.”
Thiếu niên miễn cưỡng tin cô, giải thích nói: “Anh ấy là anh họ của tôi.”
“Nói như vậy, Tống Dực cũng là anh họ của cậu?”
Thiếu niên bĩu môi, bộ dáng không hề tình nguyện lắm, “Ừ.”
“Vậy lúc trước gặp phải ở trên hành lang, tại sao hai người các cậu không ai chú ý đến người kia vậy?”
Tống Dực còn giả bộ không quen biết hắn với Diệp Nhàn Dương.
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi và anh ta có quan hệ không tốt.”
“À, cho nên cậu nhỏ của hắn cũng là cậu nhỏ của cậu sao?”
“Ừ.”
“Nói thật đi, cô còn thích anh của tôi không?” Thiếu niên khó chịu khi cô nói sang chuyện khác, hắn nhíu mày hỏi.
Diệp Nhàn Dương thành thật nói: “Không thích.”