Sau khi ăn một chút gì đó lót bụng, mọi người trên bàn bắt đầu vui vẻ vừa nói chuyện vừa uống rượu.
Hoàng tổng giống như nhất quyết không bỏ qua cho Diệp Nhàn Dương vậy, ông đột nhiên đưa chủ đề kéo đến trên người cô.
“Nhàn Dương, nghe nói cô và Nguyệt Nhi nhà tôi xảy ra chuyện không thoải mái đúng không? Sao lại thế, sau này hai người cũng phải chung sống hòa bình với nhau nên như vậy thì không thể được. Cô lại đây kính ly rượu với em ấy rồi uống hai ly với tôi đi, sau đó chuyện này coi như bỏ qua.” Hoàng tổng ôm lấy bả vai của người phụ nữ, híp đôi mắt lại nói với Diệp Nhàn Dương.
Người phụ nữ dựa vào trong lòng ngực ông ta, đắc ý dào dạt nhìn Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương buông đũa, dùng khăn giấy lau khóe miệng, cười nói: “Hoàng tổng, tôi và chị Nguyệt Nhi chỉ đùa giỡn với nhau thôi. Tại sao ngài có thể coi là thật vậy? Chị Nguyệt Nhi chắc chắn không để ở trong lòng, ngài nói như vậy thì có khi lại làm tôi và chị ấy xa cách với nhau hơn đấy.”
Diệp Nhàn Dương vứt chủ đề trở về với vẻ mặt không hề thay đổi.
Cô đã nói đến mức này, Hoàng tổng tiếp tục kiên trì thì có vẻ bọn họ chuyện bé xé ra to.
Đường Diệc có lẽ không ngờ rằng Diệp Nhàn Dương biết ăn nói như vậy, hắn nhướng mày nhìn cô một cái.
Nụ cười Hoàng tổng nhạt dần, “Vậy cô có thể uống hai ly với tôi đúng không?”
Diệp Nhàn Dương bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi không biết uống rượu, lấy trà thay rượu uống hai ly với ngài thì không có vấn đề gì hết.”
“Lời này không được, làm sao có thể không biết uống rượu chứ?” Hoàng tổng trực tiếp đứng dậy cầm lấy ly rượu ở trước mặt cô, giúp cô rót một ly tràn đầy, “Tới, chúng ta uống một ly!”
Nghe giọng điệu của ông ta rất có bộ dáng nếu Diệp Nhàn Dương không uống thì ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua.
Diệp Nhàn Dương chưa nói dối, cô thật sự không biết uống rượu, tửu lượng một ly là say.
Nếu uống ly rượu này thì đêm nay cô cũng không thể đứng dậy đi ra khỏi khách sạn này mất.
Diệp Nhàn Dương không phải là người có kiên nhẫn, Hoàng tổng năm lần bảy lượt khó xử cô đã làm cạn kiệt hết kiên nhẫn của cô.
“Hoàng tổng, tôi thật sự không biết uống rượu.” Diệp Nhàn Dương cố gắng nhẫn nại nói lại lần nữa.
“Ly rượu này cô nhất định phải uống! Nếu không thì chính là không cho tôi mặt mũi.”
Diệp Nhàn Dương thở ra một hơi, cắn răng mỉm cười một chút cầm lấy ly rượu.
Cô đương nhiên sẽ không uống, cô sẽ không thừa một giọt mà hất lên trên mặt của tên lừa đầu trọc này.
Diệp Nhàn Dương đang muốn đứng dậy, bên phải đột nhiên có một bàn tay vươn ra phủ lên mu bàn tay của cô. Lòng bàn tay ấm áp cọ qua làn da của cô, dễ như trở bàn tay cầm lấy ly rượu từ trong tay cô.
“Hoàng tổng, đêm nay A Diệc uống rượu xong còn phải nhờ Diệp tiểu thư lái xe đưa nó về. Ly rượu này miễn đi.”
Thịnh Yến lên tiếng, những người khác lập tức phụ họa.
Sắc mặt của Hoàng tổng khó coi, mắt trừng nhìn Diệp Nhàn Dương nhưng lại không dám nói cái gì với Thịnh Yến.
Diệp Nhàn Dương trực tiếp nhìn lại, không hề sợ hãi chút nào. Đúng là một tên xấu xa hèn nhát!
Có người đứng ra điều giải không khí xấu hổ này, ra mặt hoà giải ổn thỏa chuyện này.
Diệp Nhàn Dương quay đầu lại kéo góc áo của Thịnh Yến, nhỏ giọng nói: “Chú, chú đã cứu quần áo của ông ta đó.”
Vẻ mặt của Thịnh Yến kinh ngạc, “Thế à?”
Diệp Nhàn Dương nói: “Bởi vì tôi sẽ hắt ly rượu này lên trên người của ông ta.”
Thịnh Yến bật cười, “Nói như vậy, ông ta chắc phải cảm ơn tôi rồi.”
Diệp Nhàn Dương nói giống như thật: “Không sai.”
Thịnh Yến mỉm cười nói tiếp lời của cô: “Là tôi xem vào việc của người khác rồi.”
Diệp Nhàn Dương nhìn nụ cười của hắn, đột nhiên nhanh trí hỏi: “Không có nha! Chú, chú là một người tốt. Tôi có thể kết bạn Wechat với chú không?”
Vừa dứt lời, Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhận ra được Đường Diệc đang ngồi bên tay phải Thịnh Yến đột nhiên dùng loại ánh mắt nhìn xem xác chết mà nhìn cô.
Người phụ nữ Diệp Nhàn Dương này có phải bị điên rồi không?!
Cô có biết là cô đang nói chuyện với ai không thế?
Diệp Nhàn Dương căn bản mặc kệ Đường Diệc, đôi mắt mong đợi nhìn Thịnh Yến.
Nhưng mà không chờ Thịnh Yến mở miệng thì Đường Diệc chặn ngang một chân, đưa di động của hắn qua cười như không cười nói: “Quan hệ của chúng ta cũng không tệ, cô kết bạn với tôi đi.”
Khi nói chuyện giọng điệu của hắn có vẻ rất nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Nhàn Dương tức giận nhìn hắn, nghĩ thầm người này tại sao lại như vậy? Chuyện này có quan hệ gì với hắn? Chắc không phải là nhìn thấy cô xin Wechat của người khác nên trong lòng cảm thấy không cân bằng chứ?
Đồ tồi! Tại sao hắn có thể xứng đôi với chị Ôn Hiểu chứ?
“Tôi lấy WeChat của anh làm gì.” Diệp Nhàn Dương suýt nữa đã trừng mắt nhìn hắn một cái.
Đường Diệc hỏi lại: “Vậy cô lấy Wechat của cậu nhỏ làm gì?”
Diệp Nhàn Dương theo bản năng liếc mắt nhìn Thịnh Yến một cái, nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của hắn thì tai của cô nóng lên. Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác nói với Đường Diệc: “Chuyện này liên quan gì đến anh!”
Đường Diệc tức giận đến bật cười: “Diệp Nhàn Dương, có phải là cô đã quên chuyện gì rồi không?”
“Cái gì?”
Đường Diệc nói: “Tôi là ông chủ của cô, cũng là cha, mẹ, tái, sinh, của cô.”
Diệp Nhàn Dương: “……”
“Ngoan ngoãn giữ im lặng, đừng để cho tôi nghe thấy giọng nói của cô.”
Diệp Nhàn Dương nhớ tới hợp đồng giải ước của mình còn đang bị hắn nắm ở trong tay, cô lập tức nhút nhát: “Được rồi, ba ba.”