Chương 18

Diệp Nhàn Dương nghe thấy “Chát” một tiếng, có thể nhìn ra được là nhà tạo mẫu dùng sức không hề nhẹ.

“Nói xin lỗi xong thì cũng bỏ qua đi, sau này nhớ kỹ lần dạy dỗ này.”

Diệp Nhàn Dương cũng không cảm thấy đồng tình, người giống trợ lý nhỏ nghé con không sợ cọp như vậy. Nếu không sớm nhận ra được hiện thực tàn nhẫn thì sau này nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ hơn.

Cuối cùng, nhà tạo mẫu và trợ lý khom lưng tiễn bọn họ ra tận cửa.

Ngồi vào trong xe, Tống Dực nhìn cô thông qua kính chiếu hậu ở trong xe.

Diệp Nhàn Dương khó hiểu nói: “Nhìn cái gì vậy?”

Tống Dực nói: “Cô thật không giống so với lúc trước.”

Diệp Nhàn Dương nhún vai, “Sống lại từ đống tro tàn……”

“Câm miệng.”

Diệp Nhàn Dương lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tống Dực tiếp tục nói: “Không thể trách người khác nói xấu cô, trước kia cô thật sự rất ngang ngược với bọn họ.”

Diệp Nhàn Dương nói: “Cô ấy lén mắng tôi như thế nào cũng được, nhưng nói ngay ở trước mặt tôi là không được. Tôi tới là xài tiền chứ không phải tới để bị xúc phạm.”

Tống Dực nói: “Cái này thì cô vẫn giống như lúc trước này, nói không chừng còn trực tiếp ra tay nữa đấy.”

“Vậy tại sao cậu giúp tôi nói chuyện làm gì?”

Tống Dực mím môi, né tránh không trả lời.

“Dù sao cô rất khác so với lúc trước.”

Diệp Nhàn Dương nhướng mày, “Bây giờ tôi có thể nhìn xem cơ bụng của cậu không?”

“Câm miệng!”

Tống Dực trừng mắt liếc nhìn cô một cái, bên tai chậm rãi biến thành một màu đỏ ửng.

Diệp Nhàn Dương thấy vậy nên không nói chuyện nữa, cảm thấy người sinh viên này không chịu nổi chọc ghẹo.

Khi hai người quay trở lại công ty thì đã gần 5 giờ.

Diệp Nhàn Dương mặc một bộ váy nhung dài màu đen đi vào cửa lớn công ty, bảo vệ canh cửa và nhân viên tiếp tân lập tức trừng lớn hai mắt, ánh mắt không tự chủ được dừng ở trên người cô.

Cho dù danh tiếng của Diệp Nhàn Dương ở trong công ty và giới giải trí có tệ đến bao nhiêu, bọn họ không thể không thừa nhận rằng cho dù ở trong giới giải trí mỹ nữ trăm hoa đua nở thì vẻ bề ngoài của Diệp Nhàn Dương cũng sẽ khiến trước mặt của người khác trở nên sáng ngời. Ngoài ra so với lúc trước thì khí chất trên người Diệp Nhàn Dương rõ ràng đã trở nên khác biệt.

Trước đó cô luôn dùng một gương mặt xuất thủy phù dung làm ra đủ loại biểu cảm kiêu căng ngạo mạn. Mà bây giờ cô mỉm cười nhẹ nhàng uyển chuyển, nhỏ giọng nói chuyện với chàng trai cao lớn đi bên cạnh, trên gương mặt tràn ngập ý cười đơn thuần, không mang theo một tia kiêu ngạo và ác độc nào. Cô giống như một tiên nữ vô ý rơi xuống trần gian. (Xuất thủy phù dung: chỉ dung mạo đẹp đẽ của con gái.)

Mặc dù trong lòng người khác có khó chịu với cô nhiều đến đâu đều sẽ nhịn không được mà nhìn thêm hai lần nữa.

Khi Đường Diệc đi ra từ cửa thang máy, Diệp Nhàn Dương và Tống Dực ngồi ở trong đại sảnh chờ hắn.

Không biết hai người họ đang nói chuyện gì với nhau, Tống Dực luôn uể oải ỉu xìu vậy vậy mà cố gắng hết sức nhìn chăm chú Diệp Nhàn Dương, không hề chú ý rằng Đường Diệc đã đi tới phía sau lưng hắn.

“Nếu tôi lừa cậu thì tôi là một con chó nhỏ!” Diệp Nhàn Dương thề son sắt bảo đảm, “Ngày đó tôi hỏi anh ta rằng chẳng lẽ giữa chúng ta ngay cả tình cảm cha con cũng không có sao? Anh ta tức giận đến mức mơ hồ, lập tức nói không có, chắc chắn còn nghĩ rằng tôi thích anh ta đó! Buồn cười muốn chết, tại sao tôi lại thích người đàn ông hơn nửa đêm còn kêu con gái tới đón chứ? Thật sự không biết xấu hổ.”

Khóe mắt của Tống Dực nhìn thoáng qua người đang đứng ở phía sau, hắn chớp mắt với Diệp Nhàn Dương nhưng đáng tiếc người sau không hiểu ý của hắn, tiếp tục ríu rít.

“Buổi tối hôm đó anh ta còn bị cậu nhỏ của anh ta mắng nữa! Đừng nhìn Đường tổng ngày thường có bộ dáng nghiêm túc nhưng ở trước mặt cậu nhỏ thì lại rất ngoan……”

Giọng nói của Diệp Nhàn Dương ngừng lại, đột nhiên cảm giác có một bóng đen phủ lên trên người cô.

Tống Dực dùng ánh mắt ra hiệu với cô, Diệp Nhàn Dương chậm rãi ngẩng đầu, cô nhìn thấy Đường Diệc đen mặt đứng ở phía sau cái ghế cô đang ngồi. Tia lửa trong mắt hắn sắp bắn ra ngoài.

Diệp Nhàn Dương tuân theo cách nghĩ đại trượng phu co được giãn được, cô nhanh chóng ra quyết định: “Anh trai à, là cậu ta một hai đòi nghe đấy.”

Diệp Nhàn Dương rất không có chí khí chỉ về phía Tống Dực, người sau lập tức trừng lớn mắt không thể tin tưởng mà nhìn cô.

Diệp Nhàn Dương nhìn hắn lộ ra vẻ mặt cầu xin. Cậu là em họ của hắn nên hắn sẽ không làm gì cậu nhưng bây giờ hợp đồng giải ước của tôi còn đang bị hắn cầm trên tay đó!

Đường Diệc cười như không cười, “Không gọi ba sao?”

Diệp Nhàn Dương ngoan ngoãn, “Nếu anh muốn nghe, ba ba.”

Đường Diệc tức giận đến mức trán giật giật hai cái, “Còn ngẩn người làm cái gì? Chờ tôi mời hai người đi ra ngoài sao?”

Diệp Nhàn Dương và Tống Dực ngoan ngoãn đứng dậy đi theo phía sau hắn cùng ra khỏi công ty.

Anh bảo vệ và cô nhân viên lễ tân nhìn thấy toàn bộ tình huống đã cười đến mức không thể đứng thẳng lên được.

Dọc theo đường đi, Diệp Nhàn Dương và Tống Dực ngồi ở hàng phía sau giống như hai đứa nhỏ làm sai, không dám lớn tiếng nói chuyện. Trong lúc đó thì âm thầm tôi chạm vào cậu, cậu chạm vào tôi, thỉnh thoảng còn lặng lẽ nói hai câu giống như tiếng muỗi kêu vo ve ở bên tai.

“Anh của cậu có phải đang tức giận không?” Diệp Nhàn Dương dùng giọng mũi hỏi.

“Làm sao mà tôi biết được.”

“Tôi cảm thấy là như vậy. Nếu sau này anh ta muốn chấm dứt hợp đồng với tôi thì cậu nhất định phải giúp tôi nói hai câu tốt đẹp đó.”

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Chúng ta cùng nhau chọc anh ta tức giận, chẳng lẽ cậu muốn tôi một mình gánh vác hậu quả sao?”